• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh Hoa quay về khách sạn, tức giận đập hết những gì có trong tầm ngắm của cô ta. Rất nhanh, căn phòng đã trở nên bừa bộn, đồ đạc văng tứ tung.

Một lúc lâu, thấy chẳng còn thứ gì có thể xả giận, cô ta ngồi vào một góc, co chân lại, thẫn thờ nhìn chăm chú vào một điểm.

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cảm giác bị trêu đùa tình cảm, hóa ra lại đau đến như vậy! Đau hơn cả khi cô ta bị người khác cướp mất hợp đồng. Hoặc lấy đi thứ cô ta yêu thích.

Vũ Linh Hoa khóc càng lúc càng lớn, muốn dùng nước mắt để xoa dịu cơn đau trong lòng. Muốn quên đi những thứ đau buồn kia!

_ Hức... hức...tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Hức... hức... tình yêu mà tôi trân trọng, hức... tình yêu...mà tôi xem là duy nhất, hức...lại là thứ trêu đùa trong mắt các người? Hức... tôi hận anh... hức, Thẩm Hạo Quân.

_ Aaa... Tại sao vậy hả? Hức hức... tôi yêu anh thật lòng, hức... anh lại trêu đùa nó. Hức hức... Aaa...

Vũ Linh Hoa khóc đến cạn kiệt sức lực, thiếp đi trong góc phòng. Bây giờ cô ta, thật sự muốn buông bỏ tất cả. Muốn quên đi người đàn ông khốn nạn, "Thẩm Hạo Quân".

Nhưng ai biết được, người mà Vũ Linh Hoa yêu, lại là Thẩm Hạo Khanh? Cô ta yêu sự đùa giỡn của Thẩm Hạo Khanh, sự nhiệt tình của anh ta. Yêu luôn cả con người máu lạnh đó, nhưng có lẽ, cả hai cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

...

Chẳng biết qua bao lâu, Vũ Linh Hoa từ từ tỉnh giấc, đầu đã đau nhói, khiến cô ta nhăn mặt.

Nhìn căn phòng đã trở nên không còn hình dạng gì, Vũ Linh Hoa cũng từ từ nhớ lại. Ánh mắt căm phẫn nhìn vào khoảng không, như muốn xé rách những gì trước mắt!

Giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo sự hận thù và không cam tâm:

_ Ngọc Chiêu Vân, tao muốn mày hiểu được cảm giác gục ngã là như thế nào! Đợi đi, tao đến tìm mày sớm thôi!

Reng, reng, reng...

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói và dòng suy nghĩ của Vũ Linh Hoa. Cô ta đứng lên, đi về phía chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông. Nhìn vào màn hình, hiển thị tên chị Châu, cô ta nhẹ nhàng nhấc máy:

_ Alo.

_ Hoa Hoa, tối nay chúng ta sẽ chụp hình buổi đầu tiên, mau sửa soạn, chúng ta đến chỗ chụp.

_ Được, em đến ngay đây!

...

Buổi tối, Thẩm Tịch Y sửa soạn thật xinh đẹp, chuẩn bị đến điểm hẹn. Vừa xuống lầu đã chạm mặt Lâm Chân, bà nhìn con gái mình hôm nay khác lạ!

Thường ngày chỉ mặc đơn giản, váy rộng với có tay. Hôm nay lại mặc váy bó sát cơ thể, còn chọn váy đen gợi cảm, khoe ra xương quai xanh trắng nõn.

Thẩm Tịch Y bị bà nhìn chằm chằm như vậy, ngượng ngùng né tránh, từ từ đi xuống, khó hiểu hỏi Lâm Chân:

_ Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?

_ Con đi đâu vậy? Hẹn với bạn trai sao? Hôm nay xinh đẹp quá đi!

_ Không có, con có hẹn với Vân Nhi.

Lâm Chân vừa nghe xong đã trở nên nghiêm túc, kéo Thẩm Tịch Y lại ghế ngồi. Bắt đầu tra hỏi:

_ Con nói thật đi, có hẹn với nam nhân phải không? Đã lần nào đi với Vân Nhi mà ăn mặc thế này đâu!

_ Mẹ quản con?

_ Mẹ quản. Nếu không khai thật, thì đừng hòng được đi!

Thẩm Tịch Y vừa định cãi lại, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lâm Chân, cô ấy lại ngoan ngoãn khai ra!

_ Con có hẹn với Ngọc Trác Đông, anh ta đưa con đến chỗ chụp ảnh quảng cáo. Còn có anh Thời Đình và chị Như Ý.

_ Vậy sao? Mau, mau đi đi, đừng để Trác Đông đợi lâu.

_ Hả? Mẹ...

_ Aiya, mau đi đi, con gái ăn mặc đẹp như vậy, đừng chậm chạp nữa! Đi về lúc nào thì về, đi chơi vui vẻ.

Thẩm Tịch Y khó hiểu, đây là cách quản con gái của Lâm Chân sao?

Bà nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tịch Y, nhất thời cười lớn, giọng nói của bà, mang theo vài phần vui vẻ và mong chờ.

_ Đúng là mình không nhìn lầm. Làm sui với Ngọc gia, vẫn tốt nhất! Đợi tin tốt từ bọn nhỏ, lễ cưới sẽ được làm chung, niềm vui lại nhân đôi rồi!

...

Thẩm Tịch Y vừa ra đến cổng, đã gặp Ngọc Trác Đông, chẳng biết anh ta đã đứng đợi ở đây bao lâu, nhưng có lẽ nó không khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Thẩm Tịch Y từ từ đi đến, nhìn Ngọc Trác Đông, nghi hoặc hỏi:

_ Anh ở đây làm gì? Chẳng phải hẹn ở quảng trường sao?

_ Đón em qua đó luôn! Mau lên xe.

Thẩm Tịch Y gật đầu, không nghi ngờ gì với hành động khác lạ của Ngọc Trác Đông.

Trong xe, không khí ngột ngạt, khiến cả hai không nói với nhau câu nào! Ngọc Trác Đông quan sát Thẩm Tịch Y qua gương, lúc này mới nhìn rõ chiếc váy trên người cô ấy!

Qua một lúc mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói:

_ Chiếc váy, rất hợp với em.

_ Nhưng tôi cảm thấy nó mặc lên, không được tự nhiên. Vừa nãy mẹ tôi còn bảo, tôi hôm nay rất khác! Bởi vì, tôi chưa từng mặc váy body.

_ Chưa từng?

_ Phải. Bữa tiệc ở Tây gia, chiếc váy cũng không phải là váy body mà!

Ngọc Trác Đông gật đầu hiểu ý. Nhưng cơ thể của Thẩm Tịch Y, mặc váy body, sẽ giúp cô ấy càng cuốn hút và gợi cảm hơn. Cô ấy không làm người mẫu, đúng là uổng phí.

...

Tại quảng trường, Thời Đình và Dương Như Ý đã có mặt, họ bây giờ có thể đường đường chính chính công khai với tất cả. Nhận lại cũng không ít lời chỉ trích, nhưng bù lại, họ được rất nhiều lời chúc phúc và khen ngợi.

Dương Như Ý ghé sát tai Thời Đình, nhỏ giọng nói khi vừa nhìn thấy Ngọc Trác Đông và Thẩm Tịch Y.

_ Ngọc Trác Đông, hình như là yêu cô nàng Tịch Y rồi!

_ Sao em biết?

_ Nhìn xem. Ánh mắt ghen tuông khi Tịch Y bị người khác dòm ngó, hiện rõ quá còn gì!

_ Tinh mắt.

Thẩm Tịch Y và Ngọc Trác Đông đi đến, nhìn hai con người dính sát nhau trước mắt, cảm thấy mình như bị dư thừa trên thế giới này!

Thời Đình nhìn Thẩm Tịch Y, từ trên xuống dưới, khiến con mắt của anh ta phải dụi rồi nhìn lại. Thẩm Tịch Y đánh mạnh vào người Thời Đình, tức giận hỏi:

_ Anh nhìn gì mà nhìn? Lạ lắm sao?

_ Lạ, rất lạ, rất rất lạ! Ai thông não cho em vậy? Thay đổi phong cách đến chóng mặt.

_ Là anh ta.

Thời Đình nhìn Ngọc Trác Đông, đưa ngón tay cái lên khen ngợi anh ta. Sau đó ôm lấy Dương Như Ý, nói:

_ Đi thôi, hôm nay rất náo nhiệt.

_ Ai chụp ảnh quảng cáo vậy? Chúng ta đi xem làm gì?

_ Là Vũ Linh Hoa, siêu mẫu quốc tế từ Canada về.

_ Vũ Linh Hoa?

Dương Như Ý gật đầu, cả ba đều đồng loạt nhìn gương mặt thay đổi của Thẩm Tịch Y. Ngọc Trác Đông vừa định lên tiếng hỏi, đã bị cô ấy cắt ngang, tức giận nói:

_ Về thôi, xem cô ta làm gì? Tốn thời gian, lại chẳng được tích sự gì!

_ YY, em sao vậy? Cô ta chọc giận gì em sao?

_ Cô ta sáng nay đến Thẩm thị tìm anh hai em đó! Còn ngang nhiên quyến rũ anh ấy, gây rối chửi bới chẳng ra làm sao! Loại người như cô ta, không xứng đáng làm người của công chúng.

Lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra câu nói "cái nết đánh chết cái đẹp", luôn luôn đúng. Không những vậy, còn đúng với những người nổi tiếng như Vũ Linh Hoa.

Dương Như Ý nắm lấy tay Thẩm Tịch Y, nhẹ nhàng đưa ra kế sách:

_ YY, chúng ta đến đó, cô ta vừa gặp em sẽ hoảng loạn, không thể tập trung được. Chẳng phải cô ta là người nổi tiếng sao? Chắc chắn rất sợ em nói ra chuyện này!

_ Phải, Dương Nhi nói đúng, chúng ta đến đó doạ cô ta đi! Anh trông chờ vẻ mặt đó quá đi!

_ Hai người, nham hiểm.

Thẩm Tịch Y bật cười, không tin được, ngoài Ngọc Chiêu Vân ra, Dương Như ý lại có tính cách vừa bình tĩnh, nhưng lại nghĩ ra cách rất nhanh. Đúng là, ngoài đẹp trong độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK