• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Xin chào, cho tôi một chiếc bánh vị Matcha.

_ Quý khách chọn mẫu đi ạ!

_ Không cần, cậu cứ lấy ngẫu nhiên, vừa đủ một người ăn là được!

_ Xin chờ trong giây lát!

Ngọc Trác Đông vội vàng lấy ra tấm thẻ, đưa cho nhân viên rồi quay người lại. Ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt của Thẩm Tịch Y.

Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Ngọc Trác Đông cảm thấy không thể đối mắt với cô gái không biết ngượng ngùng này, nên đành quay đi!

Thẩm Tịch Y ăn nốt miếng bánh cuối cùng, rồi đi đến quầy thanh toán, đưa thẻ cho nhân viên, sau đó nói:

_ Thanh toán giúp tôi bàn số ba nha!

_ Dạ được!

_ Ngọc Trác Đông, anh mua bánh cho bạn gái sao?

Ngọc Trác Đông nghe gọi liền quay sang, nhưng câu nói phía sau của Thẩm Tịch Y khiến anh ta nhíu mày không vui. Lời nói có chút cộc của anh ta, khiến cô ấy khó hiểu:

_ Tôi mua cho ai liên quan gì đến cô?

_ Giận cá chém thớt à? Tự nhiên lại cộc, có tin tôi đấm anh không? Khó ưa!

Thẩm Tịch Y cầm thẻ đi mất, chẳng thèm nhìn Ngọc Trác Đông lấy một cái! Anh ta cũng cảm thấy bản thân hành xử không đúng, vội vàng cầm theo bánh chạy theo sau cô ấy!

Ngọc Trác Đông chủ động đi đến xin lỗi, giọng nói hối lỗi khiến Thẩm Tịch Y càng khó hiểu!

_ Thẩm Tịch Y, xin lỗi cô. Vừa rồi tôi lỡ lời thôi!

_ Anh hôm nay bị sao vậy? Lúc nắng lúc mưa, khác nào bọn con gái chúng tôi? Khó hiểu!

_ Tôi được di truyền từ mẹ đấy!

Thẩm Tịch Y nghe xong liền bật cười, lí do vô lí như vậy mà cũng nói ra được! Ngọc Trác Đông thấy cô ấy cười, vui vẻ lên tiếng:

_ Cô cười rồi, không giận nữa!

_ Tôi mách bác Ngọc, bảo anh nói bác tính khí nắng mưa thất thường.

_ Tôi không có, cô nghe nhầm rồi!

Cả hai cứ vậy vui vẻ đi cùng nhau, chẳng biết vì sao, Ngọc Trác Đông lại càng lúc càng thích Thẩm Tịch Y. Cứ như đã từ lâu, muốn cô ấy trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh mình.

...

Hôm sau, Ngọc Chiêu Vân đem ít đồ bổ đến cho Thẩm Nhật Mai, nhưng bác sĩ nói, cô ta đã rời đi từ tối hôm qua.

Cô có hỏi Thẩm Nhật Mai đã đi đâu, nhưng bác sĩ lại lắc đầu, rồi đưa cho cô một lá thư. Cô cầm nó trên tay, do dự có nên xem hay không!

Ngọc Chiêu Vân ra khỏi phòng khám, dọc theo con đường cũ mà đi về phía trước. Cô ngồi xuống ghế bên đường, thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng quyết định mở ra đọc.

Một lá thư khá dài, có lẽ viết quá nhanh, nên chữ có hơi nghệch ngoạc một chút, nội dung:

_ "Ngọc Chiêu Vân, cảm ơn cô đã chịu tha thứ cho tôi. Cảm ơn cô đã giúp tôi che giấu đi cái quá khứ khốn nạn đó! Tôi bây giờ đã nhớ lại tất cả, chỉ là không dám đối diện với mọi người. Tôi muốn bản thân yên tĩnh một thời gian, nên quyết định rời khỏi thành phố đau khổ này! Đừng tìm tôi, tôi chỉ không còn là Thẩm Nhật Mai của ngày xưa nữa!

_ Tôi bây giờ, muốn sống với cái tên của mình - Liên Vi Dung. Muốn tìm hiểu thử xem, bản thân có thật sự là kẻ mồ côi hay không! Đến một lúc nào đó, tôi suy nghĩ thông suốt, nhất định sẽ quay về tìm cô. Mong rằng khi đó, cô có thể chấp nhận một người bạn này! Chúc cô và Hạo Quân mãi mãi hạnh phúc. Cuối cùng, gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến tất cả mọi người. Mong rằng, họ sẽ không trách tôi. Tạm biệt, hẹn ngài tái ngộ!"

Ngọc Chiêu Vân không tin được, cô cố gắng để Thẩm Nhật Mai không nhớ đến quá khứ, lại không nghĩ rằng, cô ta lại tự thân muốn nhớ lại tất cả.

Có lẽ, Thẩm Nhật Mai biết được Thẩm Trạng Nguyên đã chết, nên mới buông bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới.

_ Thẩm Nhật Mai, chúc cô một đời an nhiên, vui vẻ, tự do tự tại, vô lo vô nghĩ. Chúc cho, cuộc sống mới sẽ biến cô trở thành một con người khác! Tạm biệt! Hẹn ngày tái ngộ.

...

Thẩm Hạo Quân ở Thẩm thị, điên cuồng duyệt hồ sơ và tài liệu. Nghỉ ngơi lâu như vậy, khi đi làm lại, văn kiện đã chất đống như núi. Khiến cổ máy làm việc như anh, cũng có ngày phải mệt mỏi.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa cắt ngang tuyến làm việc của Thẩm Hạo Quân, anh không ngước lên, chỉ lạnh lùng nói vọng ra cửa:

_ Mau vào!

Cạch.

Tạo Hoà cầm thêm một chồng tài liệu đi vào, đặt lên bàn bên cạnh bàn làm việc của anh. Anh ta nhìn sếp của mình đang bù đầu vào đống này, lại thấy sót, nhưng chẳng thể giúp được gì!

_ Còn có chuyện gì sao?

_ Thẩm tổng, một người phụ nữ tự xưng là bạn gái của anh, muốn hẹn anh ngày mai gặp mặt!

_ Bạn gái? Lại chuyện gì nữa đây? Ở đâu chui ra nữa vậy?

Tạo Hoà ho nhẹ, từ từ lên tiếng kể cho anh nghe:

_ Cô ta thật sự là bạn gái của anh, nhưng là bạn gái cách đây bốn tháng trước! Tên là Vũ Linh Hoa, hơn phu nhân nhà anh bốn tuổi, là một siêu mẫu lập nghiệp ở Canada.

_ Bạn gái của tôi? Cậu đùa sao? Là bạn gái thì tôi cũng nhớ chứ?

_ Là bạn gái của em trai anh đấy!

Thẩm Hạo Quân ngớ người, hai mắt ngạc nhiên mở lớn nhìn Tạo Hoà. Anh lạnh lùng vòng ra đứng trước mặt anh ta, trên môi nở một nụ cười vô cùng quỷ dị, từ từ cất giọng nói:

_ Chuyện quan trọng thế này, cậu sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn? Cậu đợi cô ta đến đây tìm vợ tôi đòi người, cậu mới chịu sao?

_ Là tôi quên mất thôi! Với lại, cô gái này không dễ đối phó đâu, cô ta từng là kẻ buôn vũ khí ở Canada.

_ Được, không dễ đối phó! Vậy cậu cho người theo sát Vân Nhi, nếu cô ấy gặp chuyện gì bắt trắc, thì cậu chuẩn bị làm nam sủng cho Vũ Linh Hoa gì đó đi!

_ Được, tôi đi ngay đây!

Tạo Hoà quay người chạy mất. Thẩm Hạo Quân lại cảm thấy bất an trong lòng. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, là không muốn Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân được sống những chuỗi ngày hạnh phúc sao?

...

_ Hoa Hoa, hay là chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi! Em vừa đáp máy bay, đã chạy đi mua sắm, không mệt sao?

_ Em không. Em ngày mai phải ăn mặc thật đẹp, để đến gặp Hạo Quân của em.

Vũ Linh Hoa cùng quản lý của mình đi vào trung tâm thương mại. Cả hai đều diện đồ bình thường, hoàn toàn không gây sự chú ý.

Vũ Linh Hoa là người Trung Quốc, du học và làm việc tại Canada. Trở thành siêu mẫu vào năm hai lăm tuổi. Tên tuổi lẫy lừng trên các trang mạng xã hội, lượng fan hùng hậu, và tài nguyên tiền tỷ.

Lần này về nước, một là muốn gặp lại Thẩm Hạo Quân, hai là có lịch quay quảng cáo. Quản lý và công ty của Vũ Linh Hoa, cưng cô ta hơn trứng, luôn đặt cô ta lên hàng đầu của các quảng cáo và sự kiện lớn.

Vũ Linh Hoa đi quanh các cửa hàng bên trong, lựa đi lựa lại biết bao nhiêu là hàng hiệu đắt tiền. Nhưng chẳng có cái nào ưng ý.

Trước mắt Vũ Linh Hoa là cửa hàng trang sức, cô ta mở điện thoại lên rồi đi vào trong. Đưa tấm ảnh bên trong cho quản lý ở đây, giọng nói lạnh lùng khí chất của cô ta vang lên, khiến những người đây đều chú ý đến!

_ Ở Trung Quốc có bộ trang sức này đúng không?

Người quản lý nhìn hình ảnh, sau đó gật đầu, đáp lời:

_ Thật sự là có, nhưng nó đã được bán đi rồi!

_ Tôi muốn đặt một bộ giống y như vậy!

_ Thành thật xin lỗi, bộ trang sức này có một không thể có hai. Bởi vì đây là bộ độc quyền, do chính tay Thẩm tổng mua tặng vợ của anh ấy! Ai có ý định hoặc đã nhái lại bộ trang sức, thì sẽ bị kiện ra tòa vì tội ăn cắp ý tưởng độc quyền.

Vũ Linh Hoa vừa nghe đến hai chữ Thẩm tổng, gương mặt đã trở nên khó coi, vội hỏi lại quản lý:

_ Thẩm tổng? Là Thẩm Hạo Quân sao?

_ Phải, Thẩm tổng đã mua tặng cho phu nhân nhà anh ấy vào bữa tiệc cách đây vài hôm. Đã kí hợp đồng độc quyền ngay sau khi mua!

_ Hai người họ kết hôn khi nào?

_ Đã kết hôn gần ba tháng rồi! Họ còn công khai kết hôn, còn vì cô ấy mà đích thân xử lí tiểu tam. Chuyện này ai cũng biết đến!

Vũ Linh Hoa như sụp đổ, mới vừa rồi còn vui vẻ, bây giờ đã như bông hoa héo khô, lâu ngày chưa được tưới nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK