• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân cùng rời đi sau Thẩm Nhật Mai. Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt họ.

Thẩm Tịch Y nhìn Lâm Chân, khó chịu lên tiếng:

_ Mẹ, hai người họ đang làm gì vậy?

_ Sao mẹ biết được? Mau về Thẩm gia đợi tin tức đã.

_ Thẩm phu nhân, nơi này...

_ Tây tổng, thành thật xin lỗi, đã phá hủy bữa tiệc của ông rồi!

Tây Chương mỉm cười, đưa ly rượu lên, nhẹ nhàng nói:

_ Không sao, chuyện riêng của Thẩm gia, tôi cũng không tham gia. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.

_ Cảm ơn Tây tổng đã bỏ qua, chúng tôi đi trước đây! Tạm biệt!

_ Tạm biệt!

...

Thẩm Nhật Mai được đưa đến phòng khám riêng của bác sĩ. Ông ta vừa nhìn thấy cô ta, thì chỉ biết lắc đầu rồi quay người đi về bàn làm việc.

Ngọc Chiêu Vân nhanh chóng đi đến, lo lắng hỏi:

_ Bác sĩ, Thẩm Nhật Mai không thể cứu sao?

_ Không phải là không thể cứu, mà là không thể thôi miên được nữa! Bởi vì càng thôi miên, trí nhớ sẽ càng dễ nhớ lại.

_ Sao lại như vậy? Không còn cách khác sao?

Bác sĩ lắc đầu, xoay màn hình máy tính lại cho Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Hạo Quân xem. Bên trên là hình ảnh bộ não của Thẩm Nhật Mai, cứ như có thứ gì đó ngăn cách lại.

Bác sĩ đan hai tay vào nhau, vẻ mặt mệt mỏi không giấu đi được, giọng nói cũng trở nên khàn tiếng:

_ Thẩm Nhật Mai đã trải qua ba lần thôi miên, mới có thể hoàn toàn quên đi những chuyện trước kia! Nhưng sống đến mười lăm năm đã là một kì tích rồi! Đáng lẽ ra, cô ta đã trở thành một người tâm thần, sau vụ hoả hoạn và bi kịch năm đó! Tôi chịu toàn bộ trách nhiệm, khi đồng ý thôi miên, với số tiền hơn cả một tòa lâu đài. Chiếc mặt nạ da người kia, cũng có giá ngang ngửa với một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn.

Ngọc Chiêu Vân không nghĩ rằng, vì che giấu tội trạng của mình, Phạm Chính lại đưa ra số tiền lớn đến như vậy! Nhưng mười lăm năm, đổi lại cái chết bất đắc kỳ tử của ông ta, có đáng hay không?

Phạm Thị ngày nào còn là tiểu thư danh giá, bây giờ chỉ là một cô gái bình thường, với thân phận mới, cuộc sống mới.

Biết bao bi kịch xảy ra, đã hoàn toàn cướp đi cuộc sống tươi đẹp của hai cô gái, đang trong quá trình hưởng thụ.

Nếu như năm đó, Phạm Chính không vì tính cách b.i.ế.n t.h.á.i của ông ta, có lẽ mười tám cô gái tuổi xuân kia cũng không phải chôn vùi thân mình trong biển lửa.

Lòng người luôn là thứ gì đó rất khó đoán. Nhưng nó luôn là thứ, dễ dàng bao dung, rồi nhận lại điều tốt chưa bao giờ là dễ dàng.

...

Ngọc Chiêu Vân ở lại phòng bệnh, đến khi Thẩm Nhật Mai tỉnh lại. Cô không trách cô ta, cũng không ghét bỏ cô ta. Vì dù sao, cô ta cũng chỉ dùng lời nói và quan hệ rộng trên mạng, để gây khó dễ cho cô.

Ngoài ra, Thẩm Nhật Mai chưa từng làm cô bị thương, cũng chưa từng có ý định ra tay với cô.

Cùng là phụ nữ biết yêu, Ngọc Chiêu Vân có thể nhìn ra, trong mắt Thẩm Nhật Mai là yêu Thẩm Hạo Quân thật. Nhưng bị tình yêu và sự cưỡng ép của Thẩm Trạng Nguyên, mới khiến cho cô ta trở nên như vậy!

Tình yêu không có lỗi, chỉ là chúng ta yêu sai cách và sai thời điểm. Nếu đúng người đúng thời điểm, cho dù bạn có trốn cũng không thể thoát.

...

Thẩm Nhật Mai từ từ tỉnh lại sau cơn mê, cơn đau đầu đã khiến cô ta nhíu mày khó chịu. Ngọc Chiêu Vân đưa tay muốn đỡ lấy cô ta, nhưng lại bị cô ta gạt ra, hoàn toàn không muốn cô đụng vào!

Ngọc Chiêu Vân thở dài, đứng sang một bên nhìn Thẩm Nhật Mai đang cố gắng chịu cơn đau. Cô đưa tay lót gối phía sau lưng cho cô ta tựa vào, rồi nhẹ nhàng hỏi:

_ Có khát không?

_ Cô ở đây làm gì? Thương hại tôi sao? Mau cút đi!

_ Thẩm Nhật Mai, rõ ràng cô có thể có cuộc sống tốt hơn, vậy tại sao lại đâm đầu vào Thẩm Trạng Nguyên? Ông ta chỉ lợi dụng cô thôi, hoàn toàn không xem cô là con gái!

Thẩm Nhật Mai ngước nhìn Ngọc Chiêu Vân, không nhìn ra trong mắt cô có sự thương hại nào, mà chỉ có thương xót cho cuộc đời của cô ta.

_ Tôi biết, nhưng tôi yêu Hạo Quân. Tôi yêu anh ấy đến nỗi, bản thân tôi cũng không kiềm chế được, muốn ở cạnh anh ấy nhiều hơn.

_ Nhưng trên danh nghĩa, cô là em họ của anh ấy! Nếu như cô an phận làm tiểu thư Thẩm, thì cô và Hạo Quân đã không có khoảng cách lớn đến như vậy! Nếu như cô chịu nói sự thật, vậy cô nghĩ xem, cả mẹ Hạo Quân và YY đều xem cô là con gái và em gái mà đối đãi.

Thẩm Nhật Mai trầm ngâm, không hiểu sao cảm giác được người khác quan tâm, lại khác lạ đến như vậy! Cô ta co rút lại trên giường, như muốn suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng.

Ngọc Chiêu Vân không muốn làm phiền cô ta, nên đứng dậy mà rời đi! Chỉ khi khiến Thẩm Nhật Mai hiểu hơn về cuộc sống, thì bi kịch trước kia có thể quên đi mãi mãi.

Không ai có quyền cướp đi sinh mạng của người khác! Cũng không có ai có quyền, được ép buộc người khác sống theo cách của họ.

Nam nữ bình đẳng, nhưng phụ nữ có quyền được yêu thương và bảo vệ nhiều hơn. Bởi vì khi sinh ra, họ đã là phái yếu, hoàn toàn có quyền được che chở từ phái mạnh.

...

Ngọc Chiêu Vân xách váy ra khỏi phòng khám, cùng Thẩm Hạo Quân quay về Thẩm gia. Anh đã đợi lâu như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn đến khi cô ra. Cô cũng mong, phụ nữ trên đời này, đều được yêu thương như cô.

_ Về Thẩm gia thôi, mọi người còn đang đợi!

_ Được!

Đừng nhìn xem, người đàn ông của mình, một ngày nói yêu mình bao nhiêu câu. Mà mình hãy nên nhìn xem, anh ta hứa với mình nhiều điều như vậy, thì đã thực hiện được hết chưa?

Người nói yêu bạn, chưa chắc đã là thật lòng. Người không nói yêu, nhưng âm thầm yêu thương và bảo vệ bạn, thì họ đáng trân trọng và có tính yêu đẹp.

...

Thẩm gia.

Tất cả đều đã chờ cả một đêm, người thì ngủ gật trên bàn, ngủ luôn cả trên sofa, cứ như là đang tìm được nơi để ngã lưng là tốt rồi!

Grừm...grừm...

Tiếng động cơ vang lên bên ngoài sân, khiến mọi người đều bật người dậy, tỉnh cả ngủ luôn.

Ngọc Chiêu Vân đã mệt mỏi cả đêm, vừa mới chợp mắt trong xe, Thẩm Hạo Quân bế cô vào nhà đã bị đám người ở đây làm cho tỉnh giấc, khiến anh phải khó chịu lạnh lùng nhìn về phía họ.

_ Vân Nhi mệt lắm sao? Hay là lên phòng nghỉ ngơi đi!

_ Con không sao! Mọi người đều ở đây cả đêm sao?

_ Không thì sao? Cậu và anh hai đi gấp như vậy, bọn mình chẳng hiểu chuyện gì cả!

Thẩm Hạo Quân kéo cô ngồi vào ghế, sau đó vào trong lấy nước cho cô, chẳng thèm xem ở đây có bao nhiêu người.

Ngọc Chiêu Vân đón lấy ly nước, uống một chút rồi kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe. Nhưng chuyện của Thẩm Hạo Quân, chẳng mấy ai biết đến, nên cô giấu đi luôn.

Mọi người nghe xong liền đồng cảm với Thẩm Nhật Mai, không ai có quyền được chọn mình sinh ra ở đâu. Bởi vì số phận đã như vậy, có tránh cũng không khỏi.

_ Không ngờ, phía sau sự hào nhoáng, luôn là bức tường bi thảm. Phía sau sự sung sướng, luôn là sự trả giá không bao giờ đủ.

_ Phạm Chính cũng quá tàn nhẫn đi, chỉ vì sở thích b.i.ế.n t.h.á.i của mình, mà cướp đi mười bảy sinh mạng. Ông ta đáng chết ngàn lần, vạn lần.

_ Nhưng ai lại ra tay giết ông ta ngay trong tù, mà một chút manh mối cũng không để lại? Người này chắc chắn cũng có thù hằn gì đó với Phạm Chính.

Câu nói vừa dứt, đã khiến cho Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân phải chột dạ. Nhưng sự bình tĩnh của họ, đã thành công che giấu được tội trạng của thằng em khốn nạn, Thẩm Hạo Khanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK