• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Vân Nhi, đi bộ sao? Ba mẹ già rồi, sao đi bộ xa được chứ?

_ Mọi người đi cùng con, xa một chút cũng thấy mệt sao?

_ Nhưng chúng ta quen đi xe rồi, sao bây giờ lại đi bộ chứ? Với lại, ba mẹ cũng già rồi, đi xa một chút là thấy mệt!

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười, nắm tay ba mẹ mình đi về phía trước. Bên cạnh Ngọc gia có căn biệt thự, chủ của nơi này rất ít khi lui tới, có khi còn không về nhà.

Cô nắm tay họ đi đến trước cửa, vừa định đưa tay ấn chuông, liền bị Tào Tuyết Nghi ngăn lại, khó hiểu hỏi:

_ Con làm gì vậy? Nhà người ta, ấn chuông bậy bạ là bị la đấy!

_ Phải phải, hay là chúng ta mau về đi! Đừng làm loạn nữa!

_ Aiya, đây là Thẩm Hạo, là nhà của chồng con.

Cả ba người cùng ngơ ngác đến bật ngửa, không tin đây là sự thật. Ngọc Chiêu Vân ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người ra mở, cô vui vẻ nói với người bên trong:

_ Dì La, chào dì!

_ Là thiếu phu nhân, sao người không vào trong?

_ Tôi đưa ba mẹ và anh hai đến, Hạo Quân đã về chưa?

_ Thiếu gia vừa về đến, mời mọi người vào trong.

Ngọc Chiêu Vân quay lại mỉm cười, kéo tay cả ba đi vào trong. Ngọc Cảnh Minh vừa nhìn thấy Thẩm Hạo Quân, liền chắc chắn đây chính là Thẩm Hạo, không nhịn được mà cười lớn, vui vẻ nói:

_ Đây đúng là Thẩm Hạo rồi! Sao này không sợ xa con gái nữa!

_ Chào ba mẹ, anh hai.

_ Chào con. Không ngờ cạnh Ngọc gia lại là Thẩm Hạo, đúng là khó tin.

Thẩm Hạo Quân gật đầu, nhìn vẻ mặt vui không tả nổi của Ngọc Chiêu Vân, anh cũng thấy bản thân lúc trước chọn nơi này là đúng đắn nhất!

...

Tất cả đi vào trong, Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi thật sự vui đến cười không khép miệng được! Ngọc Trác Đông thì lại thấy có gì đó không đúng lắm!

Ngọc Chiêu Vân quan sát biểu cảm của anh ta, tằng hắng một cái, sau đó hỏi:

_ Anh hai, anh nhíu mày cái gì? Không vui sao?

_ Không phải, chỉ là anh thấy, chuyện này quá trùng hợp đi! Thẩm Hạo Quân, cậu mua căn nhà này là vì Vân Nhi nhà tôi sao?

Thẩm Hạo Quân nhìn Ngọc Trác Đông lắc đầu một cái, sau đó nhàn nhã đáp lại:

_ Thật ra, căn nhà này đã được mua từ rất lâu rồi! Chỉ là thường xuyên ở nhà mẹ, nên rất ít khi về đây! Với lại, em cũng không nghĩ, nhà vợ lại cạnh nhà em.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, một người phụ nữ vẫn còn đang ngáy ngủ, khiến mọi người chú ý.

Cô ta nhìn xuống bên dưới, ánh mắt vừa chạm vào thân ảnh của Thẩm Hạo Quân, cô ta liền nhếch mép cười, rồi vui vẻ chạy đến! Tự nhiên ôm lấy anh, giọng nói ngọt ngào vang lên:

_ Hạo Quân, anh về rồi?

_ Nè, cô là ai vậy hả?

_ Em là bạn gái của anh, anh quên rồi sao?

Thẩm Hạo Quân khó chịu đẩy cô ta ra, dứt khoát ngồi sang một bên. Ngọc Chiêu Vân nhìn cô ta bằng ánh mắt không thiện cảm cho lắm!

Ngọc Trác Đông nhìn Thẩm Hạo Quân, với cương vị là đàn ông với nhau, anh ta lại chọn tin tưởng người em rể này. Quay sang nói với Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi:

_ Ba mẹ, hai người về ăn tối trước đi! Một lát con cùng hai em về!

_ À, được! Qua sớm một chút!

Hai người họ không muốn rời đi, nhưng lại không hiểu sao, họ lại có cảm giác, nếu như ở lại mọi chuyện sẽ càng rắc rối thêm!

...

Ngọc Trác Đông kéo tay cô ta qua ghế đối diện, hoàn toàn tránh xa với Thẩm Hạo Quân. Anh ta lạnh lùng hỏi:

_ Tên gì?

_ Liên quan gì tới anh? Hạo Quân...

_ Bớt lại, cái cục dẹo nó chảy ra luôn rồi kìa!

_ Anh...

Cô ta tức giận muốn mắng người, nhưng không tìm được câu nào để ghép vào! Cô ta quay sang Thẩm Hạo Quân, nũng nịu nói:

_ Hạo Quân, người ta chờ anh cả buổi chiều, sao anh đi lâu vậy chứ?

_ Cô là ai vậy? Tự tiện vào nhà tôi, còn nói mình là bạn gái của tôi? Tôi có vợ rồi!

_ Ai tin chứ? Là cô ta sao? Nhìn chẳng có chút gì gọi là xứng đáng làm vợ anh.

Ngọc Trác Đông và Thẩm Hạo Quân đều đồng loạt tức giận, thật sự muốn biết cô gái trước mắt này là ai! Anh lớn tiếng nói vọng vào trong, sự tức giận đã bao trùm lấy cả phòng khách này:

_ Dì La.

Dì La bên trong phòng bếp, dù nghe tiếng cũng không thấy ai đáp lại. Anh vừa định lên tiếng gọi lần nữa, đã bị lời nói của cô gái trước mặt cắt ngang:

_ Cô cười cái gì? Tôi vừa mắng cô đấy!

_ Nhìn chị rất quen mắt!

_ Quen? Tôi là bạn gái của Hạo Quân, cô thật sự quen tôi sao?

Ngọc Chiêu Vân trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng nhớ ra người trước mắt này là ai! Nhưng cũng không tài nào nhớ ra được! Cô chỉ đành dùng những đặc điểm mà cô nhớ, để nhớ ra tên cô ta.

_ Có phải, chị từng sống ở Áo? Chị từng kinh doanh bất động sản? Eo bên trái có một nốt ruồi son?

_ Sao cô lại biết chuyện này?

_ Chị gái, tên chị là Dương Như Ý, có đúng không? Chị là bạn gái tin đồn của Thời Đình, bây giờ chắc cũng đã đang yêu nhau.

Thẩm Hạo Quân khó hiểu, Ngọc Trác Đông lại như hoá đá, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Dương Như Ý gật đầu thán phục, mỉm cười tươi nói:

_ Ngọc Chiêu Vân, tôi không đánh giá thấp cô. Chúng tôi yêu nhau là thật, chỉ là bây giờ tôi không thể hẹn hò bên ngoài. Thời Đình lại dẫn tôi đến đây, làm phiền mọi người rồi!

_ Vậy anh ta đâu rồi?

_ Anh đây!

Thời Đình từ trên lầu đi xuống, quần áo không chỉnh tề, lại bày ra bộ mặt cưng chiều nhìn Dương Như Ý.

Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, lại khiến Thẩm Hạo Quân tức giận như vậy! Thời Đình đi đến ngồi cạnh Dương Như Ý, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cả ba người, nhỏ nhẹ nói:

_ Chuyện này bất đắc dĩ mới làm như vậy! Dương Nhi lại đang lấn chân vào ngành điện ảnh, không thể vì chuyện yêu đương mà để tuột dốc.

_ Cánh tay anh lớn như vậy, sợ gì không che chở được chị ấy? Với lại, ngành điện ảnh phức tạp, dựa vào độ hot của Thời gia, cho dù có bị lộ chuyện, cũng chẳng ảnh hưởng gì! Huống hồ, chị Như Ý từng là một nhà đầu tư kinh doanh bất động sản.

Ngọc Chiêu Vân đưa ra ý kiến, cả hai nhìn nhau, rồi lắc đầu bác bỏ:

_ Em nói không phải là không có lý, nhưng quan trọng là, thế lực ở giới điện ảnh quá thấp, hoàn toàn không có chỗ đứng!

Ngọc Chiêu Vân nghe xong liền chỉ tay về phía Ngọc Trác Đông, vội vàng nói:

_ Anh hai em, anh ấy là ông hoàng giới showbiz ngầm đấy!

_ Em nói gì vậy? Anh có biết gì đâu!

_ Aiya, anh giúp người ta đi! Dù sao cũng chỉ là một câu nói, anh muốn nói thế nào mà không được! Với lại, anh từng dùng thế lực ngầm còn gì!

Ngọc Trác Đông kinh ngạc, đúng là không bịt miệng được Ngọc Chiêu Vân mà! Cô thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía anh mình, biết họ đã hiểu lầm, vội lên tiếng giải thích:

_ Thế lực ngầm là trao đổi cơ thể, nhưng anh hai không làm, mà có người khác làm! Anh ấy còn là xử nam đấy!

Ngọc Trác Đông bất lực, thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống mà! Con em hết báo đời, bây giờ về báo luôn thằng anh, đúng là...

Ngọc Trác Đông thở dài, chỉ đành lên tiếng thỏa thuận:

_ Giúp cũng được thôi, nhưng tôi có điều kiện.

_ Điều kiện?

_ Tôi chỉ phụ trách giúp các người nâng cao thế lực trong giới, nhưng cơ hội cô có nắm được không, phải xem vào bản thân cô.

_ Được, tôi hiểu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK