Thẩm Hạo Quân ép sát Ngọc Chiêu Vân vào tường, giọng nói cưng chiều muốn dụ dỗ cô:
_ Vân Nhi ngoan, chuyện này anh có thể giải thích, em ngoan ngoãn nghe anh nói nha?
_ Anh đừng...đừng doạ tôi nữa! Hôm qua...hôm qua...
_ Được, không doạ em nữa! Mau lại đây!
Thẩm Hạo Quân nhẹ nhàng nắm tay cô lại ghế ngồi. Cầm hộp đồ ăn lên, đút cho cô một miếng, sau đó mới nhỏ giọng giải thích với cô:
_ Thật ra, trong người anh còn một người nữa! Nó là Thẩm Hạo Khanh, là em trai của anh. Đáng lẽ ra, mẹ anh sinh ra hai đứa con trai, nhưng vì anh đã nuốt trọn t.i.n.h t.r.ù.n.g của nó, khi ở trong t.r.ứ.n.g, nên hai đứa mới sống chung một cơ thể.
Ngọc Chiêu Vân im lặng ngồi cạnh anh, không hiểu sao cô lại hiểu hết phần sau của câu chuyện. Thẩm Hạo Quân im lặng một lúc, mới tiếp tục câu chuyện:
_ Trong cơ thể này, hơn một nửa là của anh, phần còn lại là của nó. Đến năm anh lên mười, nó mới có ý thức hoàn toàn, và muốn chiếm lấy cơ thể. Nhưng do anh có ý thức mạnh hơn, nên nó lên một lúc thì biến mất. Mẹ biết chuyện, liền tìm bác sĩ để trị, nhưng chỉ có cách khắc phục, chứ hoàn toàn không có cách trị triệt để.
_ Vậy phải làm sao?
Thẩm Hạo Quân quay sang nhìn Ngọc Chiêu Vân, nhẹ xoa đầu cô, rồi từ từ lên tiếng:
_ Nếu là trước kia, thì nó sẽ không có cơ hội được chiếm lấy ý thức của anh. Nhưng bây giờ, có em rồi, cảm xúc lại lẫn lộn, nên là, nó rất có nhiều cơ hội.
_ Vậy cách duy nhất là, anh không yêu em nữa sao?
_ Phải! Nhưng anh không buông bỏ, tất cả đều là của anh, anh không cho Thẩm Hạo Khanh lấy đi bất cứ thứ gì!
Ngọc Chiêu Vân gật đầu, nhớ đến như hình ảnh trong đoạn clip kia, rồi lại nhớ đến ánh mắt của Thẩm Hạo Quân tối qua, bất giác cô ngộ ra mọi chuyện.
_ Vậy ba anh, là do anh ta giết? Người gây tội, cũng là anh ta?
_ Không sai. Thẩm Hạo Khanh chọn vào ban đêm, để có thể gây chuyện dễ hơn. Tạo Hoà cũng chỉ là người đứng giữa, nhưng nghiêng về anh vì những chuyện Thẩm Hạo Khanh đã làm!
_ Hạo Quân, hóa ra là em hiểu lầm anh. Vậy cũng do em, nhắc đến chuyện anh ta giết người, nên anh ta mới chiếm lấy ý thức của anh?
Thẩm Hạo Quân gật đầu, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng bảo:
_ Đừng cảm thấy tự trách, là do anh không nói cho em biết! Người như Thẩm Hạo Khanh, chỉ khi cảm nhận được nguy hiểm, nên mới xuất hiện. Anh sẽ cố gắng không để bản thân nghe những chuyện không hay về nó.
_ Nhưng anh tránh được một ngày hai ngày, cũng không thể tránh được cả đời!
_ Hôm nay hẹn bác sĩ, đợi anh gặp ông ấy xong, sẽ báo kết quả cho em.
_ Em cũng muốn đi!
...
Tại phòng của bác sĩ.
Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân ngồi chờ bác sĩ đến, anh nhìn cô nhỏ giọng an ủi:
_ Không sao!
_ Không lo, chỉ sợ kết quả không đúng như dự đoán.
Cạch.
Một vị bác sĩ đi vào, đưa ánh mắt hiền từ nhìn hai người bên trong. Sau đó ông đi đến ngồi ở phía đối diện, rót cho mình ly trà nóng, rồi mới từ từ lên tiếng:
_ Thẩm thiếu, có chuyện gì mà cậu lại hẹn tôi gấp như vậy?
_ Nó quay lại rồi! Lần này là muốn chiếm lấy cơ thể của tôi.
Vị bác sĩ này chuyên nghiên cứu những căn bệnh lạ, đặt biệt như Thẩm Hạo Quân. Ông ta là người thần bí nhất trong ngành y, được mệnh danh là Mystery.
Ông chưa từng tiếp nhận điều trị cho người nào, mà người đó không có căn bệnh lạ. Bởi vì Thẩm Hạo Quân khác người, nên ông mới điều trị riêng cho anh.
...
Mystery nhấp nhẹ ly trà, sau đó nhàn nhã bắt chéo chân, nhìn Ngọc Chiêu Vân, trầm giọng nói:
_ Cô gái, cô đừng yêu cậu ta nữa, chắc cô cũng nghe qua bệnh lạ của cậu ta? Vậy tại sao vẫn còn muốn ở bên cậu ta?
_ Bởi vì tôi yêu anh ấy! Cảm xúc con người thay đổi bất thường, nhưng khi ở cạnh anh ấy, tôi mới hiểu thế nào là khống chế cảm xúc.
Haha... Mystery cười lớn, rồi nhẹ nhàng nhìn sang Thẩm Hạo Quân, hỏi:
_ Vậy cậu học được cách khống chế cảm xúc chưa? Nếu cậu hiểu được bốn chữ "khống chế cảm xúc", thì tình cảm của cô gái này dành cho cậu, là thật đấy!
_ Ý ông là sao?
_ Rồi cậu sẽ hiểu. Chỉ khi cậu khống chế được nó, thì cho dù người xung quanh có nhắc đến chuyện mà Thẩm Hạo Khanh đã làm, thì cậu cũng không bị mất kiểm soát, để hắn ta chiếm lấy ý thức.
Thẩm Hạo Quân nhìn Ngọc Chiêu Vân, chỉ thấy cô mỉm cười dịu dàng, khác hẳn lúc cô chưa nói yêu anh. Ánh mắt đó, cũng chỉ có một mình anh, hai tay đang chặt vào nhau cũng cảm thấy khác lạ!
Anh bật cười, hóa ra khống chế cảm xúc, chỉ là để nó thay đổi theo tâm trạng, nhưng đối xử với anh, nó còn tùy vào người mà anh đối xử. Còn có thể biết được, người bên trong khi nào lại tức giận, khi nào lại muốn chiếm lấy ý thức của mình.
Thẩm Hạo Quân vui vẻ ra mặt, nhìn Mystery mỉm cười, nói:
_ Mystery, tôi hiểu rồi! Vậy có cách giải quyết triệt để không?
_ Có đấy! Nhưng cần thời gian và sự kiên nhẫn, còn có thể vì người trong lòng mà vứt đi tà niệm. Cậu chỉ cần không nghĩ đến, tối ngủ sẽ không mơ thấy. Nhắc đến cũng không sao, vết thương luôn lành lại vì thuốc, thì bệnh tật, cũng có người không phải bác sĩ, vẫn có thể chữa được!
...
Ngọc Chiêu Vân không biết bây giờ cô chính là vị cứu tinh của Thẩm Hạo Quân. Không biết anh vui đến cỡ nào khi nghe cô có thể khiến anh từ bỏ được người bên trong.
Anh vui vẻ đưa cô đi dạo phố, cảnh sắc khi về trời, lại trở nên xinh đẹp lạ kỳ. Cảm xúc của hai người cũng hòa lẫn vào không gian tươi sáng này, khiến hai người càng hiểu nhau hơn một chút!
Thẩm Hạo Quân ôm chặt Ngọc Chiêu Vân trong lòng, cưng chiều xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
_ Vân Nhi, hóa ra chúng ta chính là định mệnh, cho dù có cãi vã hay hiểu lầm, thì cũng không bao giờ chia xa được!
_ Phải, thế giới này kì diệu như vậy, nhiều người như vậy, chúng ta lại tìm được nhau giữa đám đông. Hứa với em, anh đừng để chuyện buồn trong lòng nữa! Bây giờ có em rồi, anh có thể tâm sự với em. Có được không?
_ Được, nghe em! Đi, anh đưa em đi hẹn hò.
Thẩm Hạo Quân kéo tay Ngọc Chiêu Vân hòa vào dòng người, tấp nập trên phố đi bộ. Hai người bây giờ, chẳng khác nào các cặp đôi vừa yêu nhau, bắt đầu từ bước hẹn hò.
Phố đi bộ, tuy không có nhiều đồ ăn đắt đỏ, nhưng lại khiến những người dân thường phải vì nó mà mê mẩn. Tuy không đắt tiền, nhưng nó vẫn nổi tiếng khắp thế giới với những món ăn vặt.
Thẩm Hạo Quân, anh hôm nay lại lột bỏ lớp áo tổng tài lạnh lùng ngày thường, khoác lên người chiếc áo mới mẻ, cùng trải nghiệm thử cảm giác của những người ở phố đi bộ này!
Những món sơn hào hải vị, Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân đều đã thử qua. Chỉ là chưa từng nếm thử những món ăn lề đường này! Nó vừa mới lạ đối với hai người, vừa có một trải nghiệm vô cùng thú vị.
Thử sống một ngày là người không phải của giới thượng lưu, chỉ đơn thuần là người biết kiềm tiền và lo cho gia đình. Nó vừa mới lạ vừa tuyệt vời.