Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc mừng năm mới!
Năm cũ qua đi năm mới lại tới, kính chúc các quý đạo hữu mạnh khỏe, công việc thuận buồn xuôi gió, gia đình ấm êm hạnh phúc.
========================================

Thạch Hạo thư thái cả người, đánh tên chiến tướng này một trận khiến tinh thần của hắn trở nên thoải mái, toàn bộ lỗ chân lông đều mở rộng, gân cốt trên dưới đều thả lỏng.

Bộ dáng này khiến chiến tướng càng tức điên hơn, quá ghê tởm, hắn rất muốn một bàn tay nện tới cho biết bông hoa xinh đẹp cỡ nào, ánh mặt trời nơi đây rực rỡ ra sao.

Đáng tiếc, chờ đợi hắn chính là mây đen rợp trời, một cước của Thạch Hạo đạp thẳng lên trên người hắn rồi bắt đầu tìm kiếm, phàm là những thứ có giá trị đều thu sạch.

Sau cùng, chiến tướng muốn khóc rống lên, ngay cả giáp trụ trên người cũng bị lột xuống, tên ma viên độc ác này muốn nghiên cứu xem thử phù văn của Tiên vực có khác biệt gì không.

Thạch Hạo cúi đầu nhìn hắn, đầu ngón tay hiện lên ánh kiếm như muốn chém chết vị chiến tướng này, lập tức hắn sởn cả tóc gáy.

"Không biết chủng tộc là gì đây." Hắn thì thầm.

Trên người chiến tướng nổi cả lớp da gà, lông tóc dựng đứng, lần này hắn không cách nào bình tĩnh được nữa, trong nháy mắt liền nhận thua đồng thời với tốc độ cực nhanh nói cho Thạch Hạo biết, trong cơ thể có một chút huyết thống Nhân tộc.

"Ta là hình người đó!"

Nghe tới giọng điệu đầy ngọt ngào này thì ngoại trừ Thạch Hạo tối xầm mặt ra thì Xích Long cũng như Điểu gia Tinh Bích đại gia đều cười ha hả.

"Sư phụ, uy danh của sư phụ đã truyền khắp thượng giới luôn rồi à, chắc chắn tên sứ giả Tiên vực đã chạy trốn trước kia nói cho hắn biết đó, ngoại trừ hình người ra thì sư phụ đều ăn thịt tất cả!"

"Ha ha..." Điểu gia cười lớn."

"Ngươi hình người à?" Thạch Hạo chưa hề từ bỏ ý định nhìn chằm chằm chiến tướng.

"Ta có một phần tư là huyết thống Nhân tộc, chắc chắn là hình người!" Chiến tướng cuống lên.

"Vậy thì giết, rồi chôn!" Thạch Hạo nói.

"Đừng, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, ngươi không thể giết ta được." Chiến tướng lên tiếng.

Hắn không hề lãng phí chút thời gian nào, nhanh chóng nói cho Thạch Hạo biết mục đích hắn tới đây, truyền chỉ cũng chỉ là che mắt mà thôi.

"Ta tới đây là vì lao tù nơi sâu nhất trong Hư Thần giới!" Hắn nói thẳng ra điểm mấu chốt.

"Hắn cũng không từ bỏ ý định à!" Thạch Hạo cười khẩy.

Người sau lưng của tên chiến tướng này vẫn là tên đại nhân trẻ tuổi kia, tộc trưởng của tộc này được mệnh danh là một trong vài sinh linh mạnh nhất Tiên vực, thông thiên động địa, không ai địch nổi.

Người được gọi là đại nhân trẻ tuổi kia đã hiểu rất nhiều bí mật từ trong tộc mình, biết được Hư Thần giới ẩn chứa thứ không tầm thường nên cố ý tới đây để thu lấy.

"Hắn biết những thứ gì?" Sắc mặt của Thạch Hạo chẳng hề dễ nhìn chút nào.

"Lao tù, đại hung!" Chiến tướng đáp.

"Hắn muốn thứ gì?"

"Các loại pháp môn để hoàn thiện con đường vô địch của mình." Quả nhiên tên chiến tướng này hiểu rõ hơn đám Húc Huy, Y Lạc nhiều, thế nhưng cũng có giới hạn mà thôi.

Tin tức này quá kinh người.

Dựa theo như hắn nói, Hư Thần giới giam giữ một ít cự hung không tài nào tưởng tượng ra được, rất khó nói chúng xuất thân từ thời đại nào, bọn họ nắm giữ hàng loạt cổ pháp thất truyền!

Vị đại nhân trẻ tuổi kia, hiện giờ có thể chưa quét ngang đồng đại, vô địch cô quạnh thế nhưng cũng gần gần như vậy, hắn theo đuổi chính là con đường siêu việt, mạnh hơn các bậc cha chú tổ tông.

Sau khi hắn thông hiểu đạo lý các truyền thừa trong tộc và so sánh với những pháp môn khác của các tộc khác, nhiều năm trôi qua vấn không ngừng cố gắng cho nên tu vi mạnh mẽ tới mức khó mà tin được.

Mà sau khi nghe được có không ít đại pháp thất truyền trong Hư Thần giới thì hắn chợt động lòng không muốn bỏ qua, nếu như có thể dung hợp với con đường của bản thân mình thì ngày sau chắc chắn sẽ vượt qua chủ của tộc này.

Hắn không phải muốn trong tương lai sẽ mạnh mẽ hơn mấy người mạnh mẽ nhất, mà là nỗ lực vượt qua người số một của Tiên vực.

Thạch Hạo nghe thế thì cau mày, tên đối thủ chưa từng gặp mặt này rất mặt, còn lợi hại hơn cả trong suy nghĩ của hắn, nếu như gặp phải chắc chắn sẽ có cuộc ác chiến diễn ra!

Điểu gia lên tiếng, nói: "Mục tiêu là nỗ lực vượt qua người cùng thế hệ, chuyện này ta tán thành và rất có thể sẽ làm được. Thế nhưng, lại muốn vượt qua vài sinh linh mạnh mẽ nhất và trở thành đệ nhất Tiên vực, vậy thì ta chỉ có thể cười khẩy. Nếu như thời gian dài đằng đẵng qua đi, năm tháng thay đổi, kỳ nguyên bồng bềnh thế nhưng sinh linh mạnh mẽ nhất vẫn bất biến như trước, vẫn là những người kia."

"À, ta chợt nhớ tới một vài chuyện xưa, năm tháng xa xôi trôi qua, từng đại thế thay nhau tịch diệt, kỷ nguyên thay đổi nhiều lần, vài sinh linh kia vẫn trước sau đứng sừng sững không ngã, vẫn chiếm cứ địa vị thống trị, không cách nào lay động được." Tinh Bích đại gia cũng bổ sung.

Chiến tướng gật đầu, mặc dù hắn đang là tù nhân thế nhưng lại cảm thấy hai người này nói rất có đạo lý, trong phạm vi biết được ở Tiên vực thì mấy đạo thống kia mạnh mẽ nhất, thế nhưng, còn có cương vực vô cùng rộng lớn khác không thể thăm dò được.

"Trưởng bối của tên nhóc kia khả năng biết hắn rất ngóng trông nơi đây chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Không biết!" Chiến tướng đáp đầy chắc nịch.

Bởi vì, từ đầu tới cuối người thừa kế của gia tộc kia vẫn luôn căn dặn hắn, tuyệt đối không tiết lộ phong thanh cũng không cho báo cho những người đời trước của tộc này biết.

"Cũng không thể để hắn tới lui nơi đây gây sự hoài được, ngươi mang một phong thư về cho trưởng bối của hắn thì bọn họ tự nhiên sẽ rõ ràng, sẽ ngăn cản tên nhóc kia xuống đây thăm dò. Nếu như ngươi ẩn giấu thì tộc nhân của hắn sau này biết được thì ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn!" Thạch Hạo nói.

Hắn không hề hù dọa, nơi đây chỉ có những sinh linh các tộc cổ xưa nhất của Tiên vực mới có thể biết được, là vùng đất cấm kỵ không cho ai thăm dò, ai chạm tới đều sẽ bị trấn áp.

Sắc mặt của chiến tướng trở nên trắng bệch, tất nhiên hắn cũng có nghe loáng thoáng qua và biết bản thân đã phạm vào cấm kỵ.

Cuối cùng, Điểu gia tự mình viết một phong thư để hắn mang về cho nhân vật trưởng bối của đạo thống kia.

"Nếu tôn nhóc kia tái phạm lần nữa và đích thân hắn xuống đây, vậy bản tọa sẽ tự mình trấn áp, đưa hắn tiến vào trong lao tù kia, vĩnh viễn sống ở bên trong." Thạch Hạo nói.

Chiến tướng mang theo vẻ đau khổ rời đi, từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa bao giờ gặp phải loại ngăn trở này, bầu trời nhân sinh một đời tựa như bị mây đen che kín, u ám vô cùng.

"Sư phụ, không phải sư phụ muốn thử kiếm à?" Xích Long nhắc nhở.

"Ngươi về trước đi." Thạch Hạo xua đuổi rồi sau người hướng về phía Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia, hắn muốn đi lao tù kia, muốn buông tay để chiến đấu ở nơi đó.

Ban đầu hai lão già này không có đồng ý, đó là vùng đất cấm kỵ không thể chạm tới được.

Thế nhưng Thạch Hạo nói cũng có đạo lý, có một ít hậu bối trong Tiên vực không an phận nên sớm muộn gì cũng sẽ lại xuống nữa mà thôi, còn không bằng cứ để cho hắn đi đầu thăm dò một phen.

Chỉ khi nào hiểu rõ nơi đó thì ngày sau mới có phương pháp để đối ưng.

Mấy canh giờ sau Thạch Hạo xuất hiện ở khu vực này, cung điện màu đen rất yên tinh, những thạch thai bị xích sắt quấn quanh khóa chặt nơi đó.

Mà xa hơi nữa là từng tòa tế đàn, bên trên mỗi tòa đều có một bình sứ cổ xưa được phong ấn lại, cũng không biết bắt nguồn từ niên đại nào.

Lần này, Thạch Hạo đối đầu với một bức tượng đá, hai bên không ngừng xuất thủ, chỉ trong nháy mắt tượng đá mở mắt và vung cánh tay đá chộp về phía hắn.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, Thảo Tự kiếm quyết xuất kích, hắn ứng phó toàn lực, không chút lưu tình giết thẳng tới.

Chỉ trong nháy mắt thiên địa như lật úp, đâu đâu cũng có kiếm khí bao phủ nơi này, dù cho là Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia đang quan chiến cũng biến sắc mặt.

Bọn họ cảm thấy, quả nhiên Thạch Hạo nói không ngoa, loại kiếm quyết này thật sự cần một nơi như vầy để rèn luyện, cần đối thủ mạnh mẽ nhất mới có thể kiểm nghiệm được.

Trận chiến này, kinh thiên động địa.

Phù!

Cuồng phong gào thét, mặt khác những bức tượng đá khác đều thức tỉnh và đồng loạt ra tay chộp về phía Thạch Hạo, nhìn thì đơn giản thế nhưng giữa bàn tay lại là thiên biến bạn hóa, đó chính là các loại bí thuật cùng pháp môn.

Cảnh tượng này vô cùng khủng khiếp, tựa như vày cường giả cái thế đồng loạt thức tỉnh, từ trong thiên địa cổ xưa nhất vượt qua năm tháng cùng nhau xuất hiện ở trong đời này.

Đây là một trận chiến kinh thiên!

Thạch Hạo chưa từng gặp qua loại gian khổ như vầy, chém giết đầy tàn khốc, tăm rửa trong máu tươi và sự cuồng nộ.

"Thư thái!" Hắn hét lớn!

Nếu như chiến đấu trong cùng cấp thì hắn sẽ bị gò bó chân tay, nhưng ở đây thì lại không cần nể nang gì cả, bởi vì những bức thạch thai này đều vô cùng mạnh mẽ.

"Có thể mở xích sắt trên người của một thạch thai không vậy, ta muốn huyết chiến với nó một hồi!?" Thạch Hạo hỏi.

Hắn đánh nhau đầy sảng khoái, muốn chiến một trận mà đôi bên không bị ràng buộc gì cả.

"Chớ có đùa với lửa!" Tinh Bích đại gia cảnh cáo.

Thạch Hạo nghe vậy thì không nói gì thêm nữa, hắn biết không thể thuyết phục được hai lão già này.

"Giết!"

Cuối cùng, hắn vận dụng đại pháp Lục đạo luân hồi, điều khiển sáu đại bảo thuật lớn như Côn Bằng, Lôi Đế, Chân Hoàng, Liễu Thần... Tiến hành trận chiến đỉnh cao.

Lần này, chính những bức thạch thai kia tựa như sinh ra tức giận, muốn kéo đứt xích thần trật tự rồi tiêu diệt Thạch Hạo.

Con ngươi của bọn chúng nở to, bên trong là cảnh tượng tịch diệt ủa kỷ nguyên, quá khủng khiếp, giơ tay là tựa như đang được thấy được ngàn tỉ năm tháng trước kia, bàn tay bằng đá to lớn đánh vỡ toàn bộ đại giới, không một ai có thể phản kháng được.

Mấy bức thạch thai đồng loạt động thủ, đồng thời trấn áp hắn khiến cho áp lực tăng lên gấp bội, làm cho Thạch Hạo hét dài trong cơn sảng khoái!

Mặc cho máu tươi đang chảy, mặc cho thương thế đang mang trên người thế nhưng trận chiến này đã mang lại hứng thú tột cùng cho hắn, dù cho có vài lần thiếu chút nữa tổn thương tới tính mạng thế nhưng vẫn cười trong sung sướng.

Tuy rằng hắn bị thương thế nhưng thu hoạch cũng vô cùng lớn.

Trong chiến dịch này, hắn đã nhìn thấy được một phần quỹ tích đại đạo mà bậc cường giả vận chuyển, chỉ dẫn nên một ít đường hướng tu luyện cho ngày sau.

Đứng trước một ít quy tắc, đứng bên cạnh trật tự của chí cao thì tổng thể đều có thể làm gương, chưa chắc sẽ đi theo thế nhưng sẽ nắm bắt và hiểu rõ, việc này vô cùng có ý nghĩa!

Mấy ngày liên tiếp đó, Thạch Hạo chìm đắm bên trong, hắn cảm thấy nơi này là một khu bảo tàng để thu nhận lấy hàng loạt pháp môn thất truyền, dành cho hắn vô tận dẫn dắt.

Có thể nói là vùng đất cất giấu pháp môn!

Bí thuật được cất giấu ở nơi này ẩn chứa các pháp môn cổ thất truyền, Thạch Hạo loại suy và rút lấy tinh hoa, có lơi ích vô cùng lớn cho tu luyện của bản thân.

Trong thời khắc Thạch Hạo đang tu hành thì chính ngay ngoại giới lại đang xảy ra một ít biến hóa kinh người!

================
Cầu phiếu đề cử, cầu Donate, cầu lì xì :D :D
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- momo: 0377078181
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK