Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một người khổng lồ màu vàng cao tận tầng mây, bộ lông cả người lấp lánh như đúc bằng vàng, thần lực cái thế, trong tay là một chiếc côn lớn màu đen vung quang trời xanh.

Rầm một tiếng, côn lớn đảo qua, một ngọn núi bên dưới cứ như là giấy bay ngược lên trên, sau đó bốc cháy rồi hóa thành tro tàn.

Đấy là một con Thần viên màu vàng, chỉ là trên đầu mọc ra một cặp sừng rồng, hơn nữa bàn chân có màu đỏ, đỉnh thiên lập địa, mạnh mẽ kinh người.

Một bên khác, một con chim nhỏ đỏ rực đang giương cánh, tuy không phải rất lớn thế nhưng ánh lửa ngập trời, quả thật như muốn thiêu hủy trời cao, cả bầu trời đều là màu đỏ đậm.

Bên dưới, một vài dãy núi nóng chảy, dung nham cuộn trào hóa thành sông lớn không ngừng sôi trào.

Một vượn một chim đại chiến, vô cùng kịch liệt.

Thạch Hạo vui mừng, nó tự nhiên nhận ra được, hơn nữa cuộc chiến như thế này cũng không phải là lần đầu thấy, trước kia khi tranh đấu sơn bảo cũng từng diễn ra.

Hai bên tự nhiên là Bóng Lông và tiểu Hồng, thời gian trôi qua nhiều năm, giờ lại lần nữa khai chiến.

Hiển nhiên, chiến trường của hai bọn nó đã bị đại trận phong tỏa, nếu không sẽ lan đi rất xa, hơn nữa, chiến trường đó có gì đó là lạ, có thể thấy được những ngọn núi đã hủy diệt kia từ từ phục hồi lại, dung nham cũng từ từ biến mất.

"Chiến vực Thần ma!" Nguyệt Thiền khẽ nói, nhận biết được bảo vật này.

Chiến trường của hai bọn nó là một pháp khí hi hữu ở thế gian, Ma nữ cũng có một cái, năm đó từng nhốt Nguyệt Thiền ở Thạch đô, chính là pháp khí không gian hiếm thấy.

Cũng không phải Chu Yếm cùng với chim nhỏ đỏ rực kia lấy thứ đó để chiến đấu, mà dùng làm chiến trường, diễn hóa ra một vùng sơn hà, nếu không lực phá hoại kinh người của bọn nó sẽ gây nguy hiểm cho Đại hoang.

"Xèo!"

Đột nhiên, Bóng Lông hóa lớn, trở thành một con Kim sí đại bằng, lao thanh về Tiểu hồng điểu, móng vuốt to lớn ấy vồ tới hòng xé nát nó ra.

Linh vũ của tiểu Hồng dựng đứng, vù một tiếng hóa thành mặt trời chói lóa va chạm với Kim bằng kia, tuy thân thể không lớn thế nhưng mạnh mẽ vô song!

"Ầm!"

Giao phong kịch liệt, lông chim tán loạn, hai bên đều rút lui.

Sau một khắc, tiểu Hồng hóa thành bóng người, chỉ có điều cả người được bao trùm bởi giáp trụ vàng óng chỉ lộ mỗi đôi mắt, mấy trăm thanh thần kiếm màu đỏ đeo trên lưng, ngoài ra xung quanh cơ thể có tới mấy ngàn thanh lơ lững trong hư không, tất cả đều lóe lên hào quang.

Kiếm reo vang trời, chớp mắt nó rút một thanh thì toàn bộ kiếm đỏ đều đồng loạt run lên, hóa thành ánh đỏ vô tận lao về trước.

Mỗi một kiếm đều là một ký hiệu, tất cả tạo thành một kiếm trận tuyệt thế nhốt Bóng Lông ở bên trong, khí thế giết chóc bao trùm.

Bóng Lông kêu lên tiếng kỳ lạ, đầu tiên là hóa thành ba đầu sáu tay, dũng mãnh xung kích, sức chiến đấu tăng vọt chống lại vô tận kiếm trận màu đỏ kia, sau đó đột nhiên thu nhỏ người lại, hóa thành một vị Chiến thần màu vàng, bóng ảnh lóe lên rồi phan thành ngàn thành vạn không ngừng tránh né trong trận.

"Quá đặc sắc!" Thạch Hạo than thở, thần thông hai bên không dứt, bảo thuật bay vèo không thôi.

Sức mạnh của hai tên này không nghi ngờ gì nữa, bởi vì Thần hỏa lờ mờ lượn quanh người, đã bước ra một bước mang tính then chốt kia, đó là dấu hiệu của bước đầu nhen nhóm Thần hỏa.

"Tiểu ca ca, sao ca đi lâu vậy, giờ thì về rồi." Thanh Phong nhiệt tình giải thích cho Thạch Hạo nghe, dưới sự giúp đỡ của Liễu Thần nên Bóng Lông đã phục hồi lại như cũ, mà trước khi Thạch thôn dời tới đây thì nó đã kéo tiểu Hồng quay lại.

Bóng Lông và chim nhỏ đỏ rực kia chỉ cần hễ gặp mặt là đại chiến lại bùng phát, trời sinh đối lập, tuy không có quyết giết sống còn thế nhưng cứ vài ngày là lại đánh một trận.

Gần đây, mọi người trong Thạch Hạo cũng đã quen, mà Thanh Phong, đại thẩm Thanh lân ưng, còn có Đại Tráng, Hổ Tử thường hay tới xem chiến để học tập và cảm ngộ.

Thạch Hạo khẽ than, Liễu Thần muốn rời đi nên đã khôi phục Bóng Lông lại như cũ, giúp đỡ một nhà của Thanh lân ưng gột rửa thân thể, tất cả đều là trợ giúp Thạch thôn có thực lực để tự vệ.

"Gàoooo..." Một tiếng hú dài cứ như là sói là chim, ánh đỏ cuồn cuộn, một con hung cầm lao tới, vô cùng ngang ngược đánh về Thạch Hạo, kêu gào nói: "Có dám chiến một trận với ta?!"

Nó dài tới hàng trăm trượng, ánh đỏ chói mắt, ánh lửa đốt trời, cứ thế tấn công trông rất có uy thế.

Thạch Hạo mỉm cười, duỗi tay ra, bàn tay không ngừng hóa lớn, sau đó bao phủ lấy con hung cầm này, khiến nó phải nhanh chóng thu nhỏ lại, sau cùng hóa thành một con chim dài hơn một xích không ngừng vỗ cánh trong bàn tay của nó, không cách nào thoát khỏi được.

Nó đã hiện ra bản thể, chính là Đại hồng điểu, nó vô cùng nhụt chí, nói; "Bái Chu tước làm sư phụ, vậy mà cũng không đánh lại ngươi..."

Mọi người đều cười to, vừa nãy khí thế cứ như hổ như gấu, cứ như trên đời này ta là vô địch, giờ lại cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt không cam.

"Có tiến bộ, mạnh hơn trước đây nhiều." Thạch Hạo cười nói, năm đó nó vứt con Đại hồng ở tổ địa Hỏa quốc, bắt con chim nhỏ kia nhận làm môn hạ, quả nhiên thực lực tăng lên không ít.

"Nhị ngốc tử không trở về à?" Thạch Hạo hỏi.

Thanh Phong lắc đầu, sau khi từ biệt vào năm đó thì nó cũng không trở về nữa.

Thạch Hạo yên lặng, Nhị ngốc tử Khổng cầu kỳ chính là một Tôn giả siêu cấp, đoạn thời gian ở lại Thạch thôn thì bị Đại hồng điểu giày vò thì quả là không may.

Không cần nghĩ cũng biết, nó cùng với vị hồng nhan tri kỷ mượn trận pháp của Thiên nhân tộc để tới thượng giới.

Thạch Hạo thở dài, Hỏa quốc, Thiên nhân tộc, một vài cố nhân đều đã đi, thế giới này lại buồn tẻ đi không ít.

"Xoẹt!"

Kim quang ập tới, một con khỉ vàng cao bằng nắm đấm bay lên vách núi, mắt vàng chói lửa liếc nhìn Thạch Hạo, vẻ mặt chẳng hiền lành chút nào.

Sau đó, tiểu Hồng chỉ nhỏ bằng bàn tay mang theo ánh lửa bay tới đỉnh núi ấy.

Hai bên kết thúc đại chiến, thu lại Chiến vực Thần ma.

"Bóng Lông, ánh mắt đó là gì thế hả, không quen tao à?" Thạch Hạo cười tươi hỏi.

"Ngươi nhân lúc ta mất trí nhớ, đã làm gì ta?" Con khỉ màu vàng kia chất vấn, cặp sừng nhỏ trên đầu lấp lánh đã mọc ra, ánh sáng nhu hòa phát sinh.

"Năm ấy hả, tao chăm sóc mày thật cẩn thận nè, ví dụ như dẫn mày đi trộm trừng chim loan năm màu, tao cùng nướng cho mày ăn, ví như mày trộm trứng của một con Khổng tước khiến nó tức giận đuổi giết hai ta, phải cùng mày tiến vào Thái âm hà để thoát thân..."

"Đừng nói nữa!" Bóng Lông nói, những ký ức này khiến nó đỏ mặt, tới cảnh giới này làm sao mà đi trộm trứng...

"Mắc cười quá, là hậu nhân của Thần viên ấy vậy mà lại là kẻ trộm." Chim nhỏ màu đỏ này đập cánh sỉ nhục, cười tới không ngậm được miệng.

"Tiểu Hồng, Bóng Lông, bọn mày..."

"Im đi!" Hai tên đồng thanh hét lên, đặc biệt là hàng răng của Bóng Lông nghiến chặt, mấy năm mê man ấy vậy lại được cái tên ghê tởm này?

Bọn nó đều có lai lịch bất phàm, năm tháng tu hành cũng không phải rất dài thế nhưng đã nhen nhóm Thần hỏa. Trong tộc của bọn nó nếu mà có người còn sống, nhất định sẽ vô cùng khủng bố.

Nguyệt Thiền vô cùng kinh ngạc về Bóng Lông, nhìn rất giống với tên đã đại chiến với Trượng lục kim thân, đại náo Tây Phương giáo, đều là Chu Yếm có sừng, lẽ nào là con cháu đời sau sao?

"Đi thôi, về thôn!" Thạch Hạo reo lên, cả đám người đều vui vẻ trở lại.

Nguyệt Thiền và Tần Hạo kinh ngạc rất lâu, đây mà là thôn à? Bất kể là trận pháp, thánh dược hay là cường giả, đủ khiến các đại giáp phải đờ người.

"Đây là một Thần thôn mà." Nguyệt Thiền khẽ nói, có Liễu Thần tọa trấn thì tuyệt đối có thể dùng cái tên này.

"Bóng Lông, tiểu Hồng, giúp ta bắt một con tặc điểu."

Sau khi trở lại thì Thạch Hạo thấy một cây táo lâu năm, bên trên có một tổ chim to bằng đầu người, nó nhớ mãi không quên, từ thuở nhỏ đã muốn bắt lấy con Ngũ sắc tước kia thế nhưng chẳng khi nào thành công.

"Nói tới tặc này thì nó sớm đã chạy rồi, lâu rồi cũng chẳng thấy xuất hiện nữa." Thanh Phong nói.

Thạch Hạo lẩm bẩm, cảm thấy tiếc nuối.

Nguyệt Thiền hỏi Bì Hầu, Nhị Mãnh thì biết được, đó là một con chim năm màu đầu trộm đuôi cướp, cũng chính là con vật duy nhất mà khi xưa đám Thạch Hạo không qua giờ bắt được, sau khi nàng biết chuyện này thì cảm thấy không biết nên buồn hay nên vui.

"Im đi!" Thạch Hạo hét lớn với gương mặt đỏ chót ngăn bọn họ lại, những chuyện cũ rích này nó cũng không muốn nhắc lại.

Ánh mắt của Tần Hạo kỳ lạ nhìn vị huynh trưởng của mình.

Khóe miệng của Nguyệt Thiền cười mỉm, trên dung nhan hoàn mỹ ấy tràn ngập sự vui vẻ, cảm thấy khi xưa tên hung tàn này rất thú vị, chẳng hề giống hình tượng của kẻ địch trong mắt nàng.

"Còn chuyện xấu gì nữa không, kể cho ta biết với?" Tới lúc này thì Tần Hạo mới mở miệng.

"Hỏi ta là được, ta biết hết." Bì Hầu dương dương tự đắc.

"Cấm nói!" Thạch Hạo mặt mày xám xịt, nhanh chóng ngăn cản.

"Nói chút thôi mà." Nguyệt Thiền cũng mở miệng, nụ cười tươi ẩn hiện, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lúc này không còn thánh khiết xuất trần nữa, muốn các thiếu niên trong thôn này bật mí.

"Tiểu Hạo thú vị lắm, ba tuôi còn không cai sữa..."

"Sai, tám tuổi mới đúng, chúng ta còn bắt gặp hắn lén uống."

...

Tần Hạo ngạc nhiên, Nguyệt Thiền thì chẳng hề để ý hình tượng mà cười ha hả, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ vẻ hài lòng, đây chính mà mặt khác của tiểu Thạch hung tàn ư?

Thạch Hạo phát điện, mặt càng thêm đỏ ngày, khi không thể ngăn đám bạn nói ra thì chỉ biết ôm đầu bỏ chạy, tai không nghe mắt không thấy.

"Tiểu Hạo, chuyện này thì có gì đâu, không phải em dâu về đây là dưỡng thai à, cười nhiều thì mới tốt được." Hổ Tử nói.

"Hay là các ngươi đi hái ít quả mơ cho nàng ăn đi, gần đây nàng thích ăn chua." Trước khi ôm đầu chạy, nó phất phất tay nói.

Lần này thì tới phiên Nguyệt Thiền chẳng thế nào cười nổi nữa, âm thầm ngầm rủa.

"Tiểu Hồng, Bóng Lông, sơn bảo mà bọn mày đoạt được là thứ gì thế?" Thạch Hạo hỏi, vấn đều này khiến nó tò mò rất nhiều năm rồi.

"Tại sao phải nói cho ngươi biết?" Tiểu Hồng liếc nó một cái, với cái tên tiểu Hồng nó chẳng hề vừa lòng.

"Bóng Lông, mày quên rồi à, là ai dẫn mày đi ăn linh dược của Bổ thiên giáo, là ai dẫn mày đi tổ Côn bằng để ngắm biển..." Thạch Hạo chai lì lên tiếng.

"Đây là một chiếc hộp được đánh bóng từ thiên cốt, bên trong có chí bảo ghi chép một pháp môn, uy lực kinh khủng, cái thế thật sự." Bóng Lông nói.

"Chẳng lẽ còn hơn cả mười hai biến, bảo thuật Chu tước hả?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Không giống nhau, đấy là pháp môn chuyên về vận chuyển thần thông, nếu như học được thì có thể tổ hợp các loại thần thông lại với nhau, khiến cho các bảo thuật quy nhất, bảo thuật kia... không thể tưởng tượng được!" Bóng Lông nói.

"Có biết kinh văn cấm kỵ là gì không, đây chính là một trong số đó!" Chim nhỏ màu đỏ cũng mở miệng.

"Bá chủ thượng giới xuống đây để đoạt bảo vật, đây nhất định là một trong số đó." Bóng Lông cẩn thận bổ sung.

Thạch Hạo chấn động, nhưng mà, chí bảo được đánh bóng từ thiên cốt kia đã mất rồi, giờ cũng chẳng biết ở phương nào.

"Vốn là ta đoạt được thế nhưng do thương thế quá nặng, hôn mê ở đấy hồ..." Nhắc tới những chuyện này thì khiến cho Bóng Lông phát điên.

Tiếng cười nói vang vọng trong đêm tối, ánh trăng trắng bạc, bên cạnh chiếc hồ nhỏ như ngọc thạch, lửa trại sáng rực, già trẻ lớn bé ngồi quây quần bên đống lửa, tiếng cười nói không dứt.

Thịt nướng màu vàng, rượu Hầu nhi thơm ngát, đám nhóc con thì vui đùa chạy xung quanh, còn có Thiểm điện khuyển, Tử kim thần thử rượt theo sau, tạo nên hình ảnh vô cùng ấm cúng.

Thạch Hạo mang về rất nhiều thứ, có bảo cụ, rượu ngon, còn có sinh linh thuần huyết như Lam long, Rắn chín đầu, Kiến tử kim...

Nhưng mà, các hung thú có cấp bậc Tôn giả kia thì mọi người cũng chỉ có thể ăn một miếng, cần phải lấy những bảo dược này đi luyện hóa, đối với mọi người thì thần lực ẩn chứa bên trong quá lớn.

Cũng may là, còn có rất nhiều di chủng, cùng với các trân hào mỹ vị khác, mọi người quây quần một chỗ, cụng ly nâng chén, nói không hết chuêện.

Một vài đứa bé ở truồng cũng lén la lén lút nâng chen rượu, chưa kịp uống thì đã bị người lớn đánh cho một phát, loạng choạng lui về sau, ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Trong lúc này, Thạch Hạo đưa ra rất nhiều vật phẩm, bất kể là những đứa nhỏ hay là những vị thúc thúc đều rất vui vẻ, kinh ngạc không thôi.

Đặc biệt nó mang về một lượng lớn hỏa dịch, không chỉ khiến người trong thôn hoảng sợ mà ngay cả Nguyệt Thiền Tần Hạo cũng trợn tròn mắt, quá nhiều hỏa dịch.

Sau nửa đêm thì mọi người phân tán đi, phần lớn trở lại nhà của mình, còn có một vài người say ngất ngủ bên thảm cơ xanh nơi hồ.

Ánh sao lấp lánh, ánh trăng mờ ảo.

Dưới cây liễu ở đầu thôn, Thạch Hạo ngồi xếp bằng trò chuyện cùng với tiểu Tháp và Liễu Thần, nó vô cùng tiếc nuối, chẳng lẽ muốn rời đi rồi sao?

Đặc biệt là Liễu Thần, nó tôn kính như là sư tôn cũng như là bằng hữu mình, nó lớn lên từ dưới cây liễu này, cảm tình vô cùng tràn trề, sau này sẽ không gặp lại ư?

Thạch Hạo lẩm bẩm, nói chuyện với nhau mà cứ thất thần.

"Một trận chiến phong Thần cuối cùng của tám vực, lúc đó ta sẽ rời đi." Liễu Thần bình tĩnh nói.

Mà tiểu Tháp cũng là như thế.

Hai người cùng chỉ điểm cho Thạch Hạo, nói nó nên đi tới thượng giới, pháp tắc nơi này không hoàn chỉnh, đại đạo bị khuyết, không thích hợp với sự trưởng thành của nó.

"Thượng giới, có gì đặc biệt sao?"

"Mặt đất của thượng giới rất chắc chắn, có tính là đặc biệt không?" Tiểu Tháo cười nói, như đang tự chế giễu bản thân.

"Thượng giới lớn như thế nào, sinh linh nơi đó mạnh tới đây?" Thạch Hạo uống một ngụm rượu Hầu nhi, sắc mặt đỏ bừng, lúc này như là một thiếu niên ngây ngô muốn thăm hỏi các chuyện tình.

"Nếu nói cẩn thận thì thượng giới vô ngần, không có phần cuối." Liễu Thần giải đáp thắc mắc.

"Ngươi cảm thấy, Tây phương giáo chủ, chủ nhân của Bổ Thiên giáo, Bất lão Thiên tôn... đám người phát động đại kiếp nạn rất mạnh đúng không?" Tiểu Tháp hỏi.

"Rất mạnh!" Thạch Hạo gật đầu/

"Bọn họ cũng chỉ có thể thăm dò một khu vực nhỏ ở thượng giới, hơn chín mươi phần trăm những khu vực thần bí bọn họ cũng chưa đặt chân tới." Tiểu Tháp nói.

"Sao?!" Thạch Hạo kinh ngạc, cơn say chợt biến mất.

"Có thể, ta đi qua cánh cửa nguyên thủy, mà địa phương cuối cùng muốn đi chính là nơi sâu nhất của khu vực thần bí cũng nên?" Liễu Thần khẽ nói, nó cũng không thể xác định được mà chỉ có thể suy đoán mà thôi.

Bước ra bước kia, ai có thể nói rõ điều gì?

Đường có rất nhiều, đây cũng có thể là một trong số đó.

Trước kia, bá chủ sắp chết, giáo chủ già nua, mấy ai sẽ xông vào mấy khu vực thần bí vô ngần ấy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK