Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những kỳ tài ngút trời tới từ Tiên vực lần lượt mất mạng, không một ai sống sót, đều bị Thạch Hạo đánh nổ và cũng có Chân Tiên bỏ mạng theo.

Đây tựa như trở thành một bức tranh, hình ảnh vĩnh viễn ngắt quãng ở đây, dùng lại không hề phai màu!

Các tộc chấn kinh khó có thể nói nên lời, một cường giả trong lĩnh vực Nhân đạo làm sao sẽ mạnh mẽ như thế? Vượt qua sự lý giải của bọn họ.

Một trận chiến này thiên hạ chấn kinh, những thiên tài tới từ Tiên vực tựa như là gà đất chó sành đều bị Thạch Hạo giết sạch, một người cũng không còn.

Mặc dù có Chân Tiên hộ đạo, có cường giả trong tộc hộ tống thì vẫn không cách nào giữ được tính mạng của bọn họ, thần cản giết thần phật cản giết phật!

Chân Tiên của gia tộc Tiên vương đã chết vài mạng, cầm sát khí tới nhưng cũng không thể nào ngăn cản được người trẻ tuổi tựa như ma vương cái thế này, hắn quét ngang toàn bộ, cường giả các tộc dồn dập mất mạng hóa thành từng màn mưa máu.

Bên cạnh Thạch Hạo có một thanh kiếm thai đang tỏa ra mưa ánh sáng phi tiên, còn có một tòa điện đồng được hắn đạp dưới chân, đây chính binh khí mà hắn dùng để đối địch.

Lúc này, bên trong các cấm địa sinh mệnh đều yên tĩnh, loại biểu hiện này của Hoang đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, lời ví von như bẻ cành khô là như thế nào, đây chính là lời giải thích sinh động nhất.

Tới từ Tiên vực thì sao nào?

Thân là thiên tài dòng chính của gia tộc Tiên vương thì sao chứ?

Đều bị người trẻ tuổi ở hạ giới này quét ngang!

Lại như là gió thu cuốn trôi sạch lá vàng, lúc gào thét lướt qua thì đâu đâu cũng là khí tức xơ xác, toàn bộ héo tàn, các thiên tài mà gia tộc Tiên vương bồi dưỡng nên cũng không đủ để hắn giết!

Hơn nữa, Hoang còn từng tặng vết tích thiên tâm cho bọn họ, bản thân mình không cần dùng tới mà để cho bọn họ tự đi dung hợp, điều khiển thiên địa tạo hóa, cộng hưởng với vạn đạo của một giới này.

Kết quả vẫn rơi vào trạng thái như vầy, dù cho có nắm giữ vết tích thiên tâm thì bọn họ cũng không tài nào địch được, bị Hoang giết ngược toàn bộ!

Tựa như Thiên Đế giáng trần quét ngang yêu ma quỷ quái trong nhân gian, đánh đâu thắng đó, giết sạch địch thủ!

Khí độ này không một ai có thể chống đối được, tựa như không cùng một đẳng cấp, nắm giữ đại thế vô địch thiên hạ chân chính.

"Nhường vết tích thiên tâm cho thiên tài của Tiên vược, sau đó lại đánh nổ bọn họ, Hoang đang xem thường Tiên vực mà!"

Rốt cuộc cũng có người lên tiếng, lời nói rất trầm thấp.

"Hoang có một trái tim cực to lớn, dám làm như vậy tất có tự tin vô địch, không hề để đám kỷ tài ngút trời của Tiên vực vào trong mắt, tự phụ là thế."

Trận chiến này không cần bàn nhiều làm gì, đã đánh ra được một khí phách to lớn, khiếp sợ cả thiên hạ, một mình đi tới một bước này, một mình đối mặt với các cường giả Tiên vực nhưng vẫn dám làm như thế, vậy có thú gì mà hắn không dám đây.

"Hoang, ngươi làm như thế là muốn làm địch với chư giáo ở Tiên vực ta!"

Một vị Chân Tiên của gia tộc Ngao Thịnh Tiên vương với đầu tóc bù xù, đầy người là máu gần như giải thể, trên người có chằng chịt những vết thương đáng sợ.

Trong trận chiến đấu vừa rồi hắn vừa khéo ở đủ xa nên may mắn còn sống, khi thấy đầy trời toàn là máu tươi, tay cụt chân đứt rơi rớt thì ngây dại hoàn toàn.

Còn bảo vệ thiên tài của gia tộc gì nữa chứ, còn cướp đoạt vết tích thiên tâm gì nữa chứ, truyền nhân của các tộc đều đã bị giết sạch sẽ đã khiến hắn bốc lên hơi lạnh toàn thân.

Thạch Hạo lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó ầm, một bàn tay đập tới, bụp, tên cường giả sớm đã trọng thương này lập tức chia năm xẻ bảy, bạo thể nhuộm máu giữa tinh không.

Mọi người đều chấn kinh!

Hoang ra tay rất vô tình, đối mặt với người của gia tộc Tiên vương vẫn chẳng hề nương tay chút nào, đáng ra tay thì sẽ ra tay.

"Ngươi..." Những Chân Tiên còn sống của các tộc khác đều dựng lông tóc, không kìm hãm chợt thối lui, trận chiến này quá thảm, những người tham dự đều đại bại.

Bọn họ đều hiểu vì sao thiên tài trong tộc không cách nào có thể so được với Hoang? Kém quá xa! Ngay cả bọn họ cũng thất bại thì những thiên tài kia tới đây để tranh cướp vết tích thiên tâm, hoàn toàn không xứng.

"Ngươi giết chóc như vậy không sợ sẽ kết nên đại nhân quả, ngày sau sẽ có chuyện ư?" Một vị Chân Tiên tức giận, bởi vì hắn sống không được nữa, trong trận chiến vừa nãy đã bị Thạch Hạo đánh tan bản nguyên, nguyên thần gần như tiêu diệt và lúc này cũng chỉ còn lại tàn thể mà thôi.

Vì vậy hắn không sợ hãi, không sợ tử vong.

"Hoang, ngươi làm như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ phải xuống địa ngụ!" hắn rống lớn.

Thạch Hạo lạnh lùng nhìn về phía hắn, có thể lựa chọn khác ư, những người này xuống đây để đoạt lấy vết tích thiên tâm của hắn, bắt lấy vợ con của hắn, bắt hắn phải cúi đầu.

Hắn nhẫn nhịn thì sẽ như thế nào? E rằng sẽ bị đám người này bắt nạt giày vò tới mất mạng.

Ầm!

Thạch Hạo giơ tay vỗ về trước, vẫn là một chưởng bao trùm lấy bầu trời, đánh tên Chân Tiên kia thành thịt nát và nổ tung ngay tại chỗ.

Đây là lời đáp trả của Hoang, ngông cuồng tới cùng!

Thời khắc này, thiên địa yên tĩnh, không một ai dám nhiều lời nữa.

Thạch Hạo nhìn bọn họ rồi chậm rãi xoay người, lời nói mang theo vẻ khàn khàn, nói: "Giết thì đã làm sao, các loại nhân quả cứ việc trút xuống thân ta."

Lúc này, bên trong tròng mắt của hắn là chùm sáng hừng hực tới kinh người quét nhìn cường giả các tộc, khiến người người run rẩy, không một ai dám đối diện với hắn.

Trong mắt mọi người, Hoang lúc này là một tên đại ma vương cái thế, ai dám khiêu khích thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Mấy người của Tiên vực còn lại đều cúi đầu không dám đối diện với hắn.

Mọi người ngạc nhiên, cực kỳ giật mình.

Ngay cả sinh linh trong cấm khu cũng thầm than nhẹ, đây chính là đại thế của kẻ vô địch, Hoang của hiện tại có loại đại uy nghiêm này, mắt nhìn xuống chư địch khiến cường giả khắp nơi phải sợ hãi.

"Muốn đi à?"

Thạch Hạo quay đầu lại nhìn về một phương hướng, đó là người của gia tộc Thái Thủy Tiên vương đang muốn bỏ chạy, tộc này có một tên Chân Tiên còn sống.

Những người khác có thể sống là bởi vì không dám ra tay, thế nhưng người của gia tộc Thái Thủy thì bất luận thế nào Thạch Hạo cũng sẽ không bỏ qua, tộc này lại có người dám lấy vợ con hắn ra uy hiếp.

"Giết!"

Thạch Hạo hóa thành một vệt cầu vòng giết thẳng tới, thân quang bốc lên, khí tức khủng khiếp ngập trời.

Cuộc chiến này không có bất ngờ nào cả.

Rất nhanh nơi đó đã tuôn ra một chùm ánh máu, cường giả tộc này kêu tha thảm thiết rồi chết thảm.

Xa xa, một tòa Tiên môn hiện ra và mấy người còn lại không dám nói câu nào cứ thế trốn về Tiên vực, với bọn họ đây là một trải nghiệm tựa như ác mộng vậy.

Bất luận sau này có trôi qua bao nhiêu năm đi nữa thì cơn ác mộng vẫn cứ rõ ràng như thế, khó có thể tiêu diệt được.

"Thật là to gan!"

Bên trong Tiên môn truyền ra giọng nói lạnh lùng kinh sợ chư thiên vạn tộc, băng lãnh vô tình, tựa như muốn giết chết chúng sinh vậy.

"Giết đã giết rồi, ngươi có thể làm gì chứ, nếu như không muốn mặt mũi thì cứ tự ra tay xem nào, ngày khác ta trở lại tất diệt trên dưới toàn tộc các ngươi!"

Vào lúc này, bên cạnh Thạch Hạo chợt có một cành liễu óng ánh hiện lên và truyền ra một câu nói như thế.

Đây chính là cành liễu mà Thạch Hạo đã mang về từ vực sâu lôi đình phía sau bờ Giới hải kia.

Thạch Hạo biết, là chủ Cấm khu đang khống chế cành liễu này thế nhưng vậy cũng đã đủ rồi, chỉ cần biểu đạt ra ý tứ như vậy thì đủ chứng minh Liễu Thần còn sống, cường giả vô thượng của Tiên vực sẽ phải kiêng kỵ.

"Chờ ngươi sống sót trở về từ trong Giới hải!"

Bên trong Tiên môn có người lạnh lùng nói, rất cường thế thế nhưng chung quy vẫn không có xuất thủ.

Một ngày Liễu Thần không chết thì bất luận người nào cũng phải lo lắng một ngày, dám giết chết đệ tử của nó thì tương lai nếu nó ngông nghênh trở lại thì phỏng chừng sẽ giết sạch toàn tộc của kẻ đó.

Ai cũng đều có một diểm mấu chốt.

Trên thực tế, hiện giờ Tiên vương muốn xuống đây cũng rất khó, không phải quá dễ dàng và phải trả cái giá rất lớn.

Bởi vì, thiên địa này đã bài xích cường giả ngoại giới, dù cho Tiên vực cũng đã mất đi liên hệ mật thiết với giới này và cũng đang nằm trong phạm vi bị bài xích, Tiên vương mạnh tới cỡ nào? Không thể nào tưởng tượng.

Cửu Thiên thập Địa hiện tại chắc chắn bài xích nhân vật vô thượng này nhất.

Lần tính sổ lớn tới, không một ai dám trả cái giá lớn này, đều muốn duy trì ở trạng thái đỉnh cao nhất, nếu không chỉ hơi ngoài ý muốn một chút thì sẽ chết ngay.

Vài món tiên khí bị người bên kia Tiên môn lấy đi.

Thiên địa trở nên yên tĩnh, Thạch Hạo đứng nơi đó luyện hóa tiên huyết, rèn luyện đại dược.

Sinh linh các tộc dần dần rời đi, sát khí nơi này quá nặng khiến bọn họ chịu không thấu.

Sinh linh của cấm khu im lặng, vốn có người còn muốn tranh cướp vết tích thiên tâm này thế nhưng sau cùng lại chọn lựa từ bỏ.

Hoang quá mạnh mẽ, bất luận một ai nhìn thấy một màn kia thì sẽ không dám tới tranh tài.

Mọi người của Thiên đình hoan hô, trận chiến này đã đại thắng!

Chiến dịch này đã đánh ra uy phong của Thiên đình, Thạch Hạo một người quét ngang chư địch, chiến tích quá mức huy hoàng.

Dù cho rất nhiều năm qua đi, phàm là những người quan sát được trận chiến này thì sẽ không thể nào quên được, khắc sâu trong lòng bọn họ.

Một tên 'phàm nhân' của hạ giới lại dám giết chết Chân Tiên của Tiên vực, đây là uy thế cùng khí khách to lớn tới cỡ nào chứ?

Chúc tựng qua đi, đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh đều lộ vẻ đau khổ, ngay trước mặt mọi người Thạch Hạo đã xé tan vết tích thiên tâm, việc này khiến con đường ngày sau của bọn họ sẽ ra làm sao đây?

"Ta muốn thử một lần, sau khi vết tích thiên tâm vị xé rách thì thiên địa này còn có thể áp chế các ngươi hay không."

Thạch Hạo giải thích với bọn họ.

Rõ ràng, vẫn có loại áp chế kia.

Bởi vì, vết tích thiên tâm có thể xây dựng lại và lại có thể lần nữa biến hóa ra.

"Một điểm cực kỳ quan trọng, ta muốn thử một lần, trong đoạn thời gian đặc thù này thì sau khi truyền vết tích thiên tâm vào thân thể của bọn họ thì có thể bộc phát chuyện gì hay không."

Thạch Hạo lên tiếng, bởi vì lúc hắn luyện hóa thì cảnh tượng kia quá khủng khiếp, quả thật muốn tiêu diệt chúng sinh trên thế gian vậy.

Người bình thường không cách nào chịu đựng nổi!

Hắn sợ cứ tùy ý để đám người Thiên Giác nghĩ dung hợp vết tích thiên tâm thì sẽ xảy ra nguy hiểm, thành ra mới để đám người của Tiên vực trải nghiệm trước, nhìn xem thử có vấn đề gì hay không.

Lúc này, hai tay Thạch Hạo phát sáng và vết tích thiên tâm hiện lên lấp lóe trong tay hắn, tiếp đó lần nữa hòa thành một thể không còn rách nát nữa.

Bảy người kia bị đánh nổ nên tất nhiên vết tích thiên tâm sẽ lao ra ngoài, và đã bị hắn lần nữa thu lại.

Năm tháng vội vã, trong hai ngàn năm sau đó thì Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh, Xích Long, Hoàng điệp, Đả Thần Thạch, Lôi long đều cố gắng vượt cửa ải.

Hai ngàn năm qua đi, bọn họ đã hơn chín ngàn tuổi.

Có người thành công tựa như Thiên Giác nghĩ, Xích Long, Mục Thanh.

Cũng có người chỉ thiếu một chút.

Mà nếu như không thành công thì bọn họ sẽ già đi, dù cho đã trở thành Chí Tôn thì tuổi thọ cũng có hạn, nhiều nhất là một vạn năm thậm chí hơn chín ngàn năm đã gặp đại nạn rồi.

Dù sao, bọn họ chỉ mới tiến vào cảnh giới Chí Tôn chứ còn chưa chấn chính đạt tới đỉnh cao cực đạo.

Vào lúc này, Thạch Hạo dùng đại dược tiên huyết để giúp Chu Lâm, Thạch Chung có thể sống tiếp một đời nữa!

Chín ngàn năm, đoạn năm tháng này vô cùng dài, Thiên đình cũng không biết đã tahy đổi bao nhiêu đời lão binh lão tướng, còn phàm nhân cũng không biết đã thay đổi biết bao nhiêu đời rồi.

Thạch Hạo thở dài, một đại thế này dù cho là kẻ thành đạo nếu như không có đại dược tiên huyết kéo dài tính mạng thì cũng phải kết thúc.

Hắn quay đầu nhìn về Hoàng Kim sư tử, năm xưa ở dị vực nó từng nuốt qua một loại bảo dược hi thế nào đó nhưng dù vẫn chưa thành đạo thì vẫn có thể sống tới hiện tại.

Nhưng, Hoàng Kim sư tử đã già thật rồi, bộ long vàng óng gần như rụng sạch cả.

"Muốn ta giúp ngươi sống thêm một đời nữa chứ?" Thạch Hạo hỏi.

Đời này, hồng trần vạn trượng, núi sông óng ánh, các tộc đều có cao thủ thế nhưng Thạch Hạo vẫn cảm thấy có chút yên tĩnh thậm chí là quạnh hiu.

Bởi vì, những người thuộc về thời đại của hắn đều sắp chết hết cả rồi.

Có ai không chết chứ? Dù cho là kẻ thành đạo sống tới gần một vạn năm sau thì cũng phải đi vào tuổi già!

"Không muốn!" Hoàng Kim sư tử kiên quyết lắc đầu, nó ngồi xổm trong ánh tà dương ngóng nhìn Biên hoang, nhìn chăm chú phương hướng cương vực mà nó từng sinh ra.

Đại thế phồn thịnh, đại thế kết thúc.

Thạch Hạo biết, sự yên tĩnh của hiện tại thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh vỡ, bởi vì nơi phía Giới hải sớm đã có sinh linh lên bờ và bắt đầu huyết chiến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK