Điểm sáng màu vàng óng biến mất, kinh văn kêu gọi kia đi xa không còn nghe thấy gì nữa.
Chúng dọc theo chi nhánh Táng địa đi vào khu vực cổ xưa, khiến nơi đây trở về lại sự yên tĩnh vốn có.
Thời gian rất lâu sau nơi đây không còn âm thanh nào, không ai nói lời nào, chuyện vừa rồi quá kỳ lạ, không ngờ lại có một sinh linh lao lên trên, đó là một tia nguyên thần cực kỳ mạnh mẽ!
"Cơ thể của nó ở đâu, đã chết đi ở thời đại nào, nó đã tới từ đâu?" Cuối cùng, một vị Táng sĩ hoàng kim lên tiếng.
Vực mai táng, là một khu tuyệt địa được cho rằng không thể có sinh mệnh, ngay cả Táng sĩ leo xuống thì cũng phải bỏ mạng, vậy mà sau khi trầm tĩnh cả vạn cổ lại có nguyên thần trốn ra.
Việc này khiến nội tâm của mọi người sinh ra luồng khí lạnh!
"Một vài lời đồn chưa chắc đã là giả, nơi đây vô cùng kỳ quái, vấn đề về sự ra đời của Táng vương rất đáng để suy nghĩ lại!" Một Táng sĩ hoàng kim nhỏ giọng nói.
Thật ra, nếu như nói về độ giật mình thì không ai sánh bằng Thạch Hạo, hắn hiểu hơn bất cứ người nào ở đây về nguồn gốc của tia nguyên thần kia!
Nhà giam Hắc ám, tên gọi đầy xa xưa này gần như đã phủ kín bụi bặm, thế nhưng hôm nay lại lần nữa nhìn thấy và cũng đã có sinh vật tránh thoát ra ngoài.
Đó là một nơi như thế nào, từng ngôi nhà giam trôi nổi phiêu lưu bên trong dòng sông cổ năm tháng, được hình thành như thế nào?
"Ta rất ghét những thứ kỳ lạ như vầy!" Tiên dược bên trên bả vai của Thạch Hạo chợt rùng mình một cái rồi nói như thế.
Vực mai táng, một vùng tăm tối tạm thời khôi phục lại vẻ yên tĩnh, lặng yên chẳng chút tiếng động nào.
Trong nhất thời không người nào dám xuống tìm bảo vật và cũng chẳng ai nói lời nào, tất cả đều ngây người và xuất thần về cảnh tượng vừa nãy.
Bỗng nhiên, vực sâu màu đen lần nữa lan tràn ra những gợn sóng, và trong số đó có những hào quang óng ánh khuếch tán lên phía trên.
"Đừng nói là lại có thêm một tia nguyên thần khác lao ra nhen?"
Yên tĩnh bị phá vỡ.
"Không phải, lần này hẳn là những gợn sóng kia, có bảo vật mai táng xuất hiện rồi." Thần Minh lên tiếng, đồng thời bắt đầu tiến về vực lớn kia.
Những người khác thấy thế thì cũng nhao nhao hành động, lần này tới đây cũng là vì cơ duyên cùng với tạo hóa cho nên bọn họ không muốn chậm chân hơn người khác.
"Hoang huynh, mời." Tam Tạng lịch sự mời, cùng với Thạch Hạo tiến về trước, bọn họ đứng ở bên trên của vực sâu và xuyên qua lớp sương mù hỗn độn để nhìn bên dưới.
Tất cả mọi người đều mở thiên mục nhìn về phía dưới vực lớn, muốn xem rõ ràng và thấu đáo.
Gợn sóng sáng rực, thần thánh vô cùng, thi thoảng bập bềnh tựa như sóng nước nhẹ nhàng của mùa xuân vậy.
"Hi vọng có thể đạt được một bảo vật mai táng, tới lúc đó sẽ mang theo nó xông ra ngoại giới một lần." Tam Tạng lẩm bẩm.
Những Táng sĩ hoàng kim khác không có phản ứng gì cả, thế nhưng nội tâm Thạch Hạo lại cực kỳ chấn động, Táng sĩ muốn đi tới ngoại giới? Việc này hoàn toàn khác với những gì hắn hay biết.
Có phải những gì mình tìm hiểu đã sai lầm? Sinh vật dưới lòng đất cũng không phải luôn luôn trầm miên?
Tiếp đó, một trong số Táng sĩ hoàng kim lên tiếng, xác nhận đó không phải là lời nói bậy bạ, những gì Thạch Hạo nghe thấy cũng không có sai.
"Muốn tới tòa thành lớn kia hay là đi quan ngoại đây?"
"À, tới lúc đó hẳn nói, im ắng trong vô tận năm tháng rồi, những nơi ấy chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt." Tam Tạng lên tiếng.
Việc này khiến Thạch Hạo nổi sóng chập trùng, không phải Táng sĩ rất lặng yên ư, không ngờ còn dính líu tới cả những chuyện này? Hắn khó có thể tin!
Rất rõ ràng, thành lớn mà bọn họ nói tới chính là Đế quan, mà quan ngoại hẳn là dị vực.
"Haizzz, đáng tiếc thật, không biết Táng vương suy nghĩ ra làm sao, trầm miên trong vô tận năm tháng, chưa hề rời khỏi khu Táng cổ, nếu không thì Táng địa sẽ rộng lớn vô ngần rồi!"
Lời nói tiếp đó của một vị Táng sĩ hoàng kim khiến Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, lẽ nào những nơi Táng vương đi qua thì sẽ hóa thành vùng đất mai táng? Khi nghĩ tới khả năng này thì sau lưng hắn chợt sinh ra luồng khí lạnh.
"Không thể nào, tương lai chắc chắn sẽ có đại loạn!" Thạch Hạo sợ hết cả hồn, bởi vì hắn chợt nghĩ tới một vấn đề và khiến bản thân cảm thấy tương lai có thể tối tăm chẳng có ánh mặt trời.
Dị vực xâm lấn đã có thể tiêu diệt cửu Thiên thập Địa rồi, giờ lại thêm Táng địa thức tỉnh thì quả thật không dám tưởng tượng ra.
Thạch Hạo thẫn thờ nghĩ tới những lời đối thoại của thầy trò đạo sĩ mập phía trước sông dài thời gian kia, lẽ nào từng bước một đang nghiệm chứng lại những lời nói đó ư? Tới một lúc nào đó sẽ phải đối mặt với những chuyện vượt quá tưởng tượng!
"Ngoại trừ một số ít Táng sĩ hoàng kim chúng ta ra thì những tộc nhân khác không cách nào tiến vào những khu vực ấy, sẽ bị phát hiện ngay." Thần Minh nói.
Trên thực tế thì đúng là như thế, Táng sĩ hoàng kim không hề khác mấy so với sinh linh của ngoại giới, thậm chí họ còn thần thánh hơn, tựa như là từng vị Trích tiên, thần linh vậy!
"Tới rồi kìa, cẩn thận!" Có người kêu lớn.
Bên trong vực sâu có một chùm hào quang vọt lên, toàn bộ Táng sĩ hoàng kim đều động thủ và dùng mọi thủ đoạn để bắt lấy.
"Ngươi nên hành động rồi đó!" Thạch Hạo nói với lão dược.
Đáng tiếc là lão dược không thể trợn trừng mắt, nếu không chắc chắn sẽ trừng nguýt hắn ngay.
"Ngươi đừng có nói tầm bậy không lại lộ ra sơ sót đấy. Hiện giờ vẫn chưa phải là thời điểm ta hành động mà cần phải dựa vào chính ngươi, binh khí mai táng bay múa và sẽ phân giải luôn ta đó!" Tiên dược nói.
Thạch Hạo ngại ngùng, hắn cũng không biết chuyện gì.
Lúc này hắn lấy ra Táng thạch chín mặt, là theo hướng dẫn của lão dược, chỉ trong nháy mắt thì đã hấp dẫn được mấy luồng sáng chói mắt chém thẳng về phía hắn.
"Ồ, binh khí mai táng!" Có người kinh ngạc thốt lên.
Táng thạch chín mặt có tác dụng thật lớn, ngay lập tức lại hấp dẫn tới nhiều binh khí như vậy, tựa như là một luồng ma lực, trở thành một ngọn hải đăng trong bóng đêm.
Thế nhưng sát cơ cũng là vô tận, những binh khí mai táng kia lượn lờ khí lạnh và mang theo hào quang, có thể thấy được đó chính là một ít binh khí cực kỳ cổ xưa.
Có một vài thanh đầy rẫy gỉ sét và vết nứt, cũng có một số thanh gãy lìa không trọn vẹn, thế nhưng lúc này đều phát sáng và liều mạng lao thẳng tới Táng thạch chín mắt.
Giờ phút này, chính ngay như Thần Minh cũng khẽ thở dài, nói: "Không hổ là bảo vật mai táng - Táng thạch có chín gương mặt quỷ, có thể khiến cho những binh khí mai táng này cũng phải hành lễ."
Thạch Hạo kinh ngạc, cục đá này còn quý giá hơn xa tưởng tượng của hắn, không ngờ lại có công hiệu này.
Thế nhưng, những binh khí này đang chém mạnh tới thì cũng là lúc hắn đương đầu với nguy cơ, ánh lạnh lấp lánh, sát khí ngập trời, sơ sẩy một cái thì sẽ bị chém thành vài khúc.
Hắn lấy ra nhúm máu khô kia, hiện giờ nó cứng rắn tựa như tảng đá vậy, chẳng hề có chút gợn sóng và cũng không hề có pháp lực mạnh mẽ nào.
Nhưng mà, sự tình khiến người khác trợn tròn mắt lại phát sinh, trong số những binh khí đang chém mạnh tới kia chợt có một số ít rớt xuống và tiến vào Vực mai táng, còn một số ít vang lên kèn kẹt, những vết nứt đang gia tăng lên rất nhiều.
Không có món binh khí nào xông lại đây cả, hoặc là quay đầu bỏ chạy hoặc là rơi xuống vực sâu, tất cả đều không thể lại gần.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Thạch Hạo giật nảy mình còn tiên dược thì dương dương tự đắc, nói: "Thứ được gọi là bảo vật mai táng thì làm sao có thể tầm thường chứ?"
Dựa theo những gì nó từng nói, bất kể là Táng thạch chín mặt hay là nhúm máu khô kia, tất cả đều là bảo vật mai táng chân chính, giá trị không cách nào đo đếm được.
Thạch Hạo tối sầm mặt mày, nói: "Ngươi phải hiểu được, vốn những binh khí mai táng đang xông lại giờ tự dưng chạy sạch, ta chẳng thu hoạch được gì cả, tất cả đều do nhúm máu này!"
"Không sao đâu, hai bảo vật mai táng xuất hiện, đặt biệt là nhúm máu khô này lại mang theo sức mạnh kỳ lạ, hiện giờ sử dụng cứ như là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà vậy đó, nó đã ép lui những thanh binh khí kia, một khi có binh khí dám xông tới thì chắc chắn sẽ là bảo vật mai táng, càng ngon lành hơn!" Tiên dược nói.
Bảo vật mai táng rất là ít, đều là vật vô giá.
Một đám người xung quanh đều đen xì mặt mày, bởi vì những binh khí mai táng đang nhằm về phía bọn họ cũng đã chuyển biến phương hướng, tất cả đều trốn thoát hoặc là rơi xuống vực sâu.
"Hoanh huynh, như vậy không ổn lắm, trừ phi là bảo vật mai táng mạnh mẽ chứ không sẽ không có vật nào dám lại đây, như vậy chúng ta sẽ khó có thu hoạch đó." Một vị Táng sĩ hoàng kim lên tiếng.
"Hoang huynh có thể thu hồi lại chốc lát được không, chút nữa huynh và ta cùng nhau tiến vào Táng điện bên trong vực sâu rồi hẳn dùng hai báu vật này." Tam Tạng nói.
Còn đi xuống dưới vực sâu nữa ư? Việc này khiến Thạch Hạo kinh hãi, hoàn toàn khác với những gì hắn vừa mới hiểu được, nơi đó lại có một tòa cung điện ư, nó có lai lịch ra sao?
"Các ngươi... muốn tiến vào cung điện trong truyền thuyết kia ư?" Những người khác khiếp sợ, hiển nhiên rất sợ hãi nơi ấy.
"Năm tháng dài đằng đẵng đã qua đi nên cũng chẳng có mấy ai tiến vào, quá nguy hiểm!" Có Táng sĩ hoàng kim nói vậy.
"Không sao đâu, hiện giờ có tới tận hai cây tiên dược cộng thêm bảo vật mai táng của ba người chúng ta, có lẽ sẽ có cơ hội để liều một phen!" Thần Minh cũng lên tiếng, nàng cũng phải tiến vào nơi ấy.
"Được rồi!" Thạch Hạo gật đầu, thu hồi lại hai bảo vật mai táng.
Thần Minh vô cùng hâm mộ, hai món này đều được phát hiện ở bên trong khu chợ trời thế nhưng lại bị nàng bỏ qua, việc này khiến nàng tiếc nuối khôn tả.
"Hoanh huynh, huynh không có binh khí mai táng khác à?" Tang Tạng lộ vẻ khác thường hỏi.
Bởi vì, sau khi Thạch Hạo đổi được hai món bảo vật mai táng này thì cũng không hề thấy những pháp khí khác nơi tay.
Nên biết, nơi này rất nguy hiểm, bất kể là Thần Minh hay là Tam Tạng cùng với những Táng sĩ hoàng kim khác đều lấy ra binh khí mai táng mạnh mẽ để phòng thủ.
Về vấn đề này thì Thạch Hạo đau cả đầu, hắn làm gì có binh khí mai táng nào khác chứ, chẳng lẽ phải lấy ra kiếm thai Đại La chắc?
"Nhanh nhanh nhìn thử xem trong số binh khí của ta có thứ nào có thể lừa qua cửa này không?" Thạch Hạo âm thầm thúc dục tiên dược.
"Cũng không có, chẳng hề có thứ gì có quan hệ với binh khí mai táng cả!" Lão dược phủ quyết toàn bộ.
"Còn cái này?" Bỗng nhiên Thạch Hạo phát hiện ra một cổ khí đã phủ bụi vài năm trước, vẫn chưa được mang ra sử dụng lần nào.
Tiên dược hít vào ngụm khí lạnh, nó không nhìn thấy được mà chỉ thông qua những vết tích mà Thạch Hạo dùng thần thức vẽ thành để phán đoán, vật này rất ghê gớm.
"Chính là nó, đây là một binh khí mai táng cổ rất đáng gờm đó!" Nó đưa ra phán đoán như vậy.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, trong giây lát thì suy nghĩ tới rất nhiều thứ, bởi vì, vật này chẳng chút tầm thường và hắn cũng chưa từng vận dụng qua.
Hiện giờ, hắn không chút do dự lấy ra, chỉ trong nháy mắt nơi đây vốn rất u ám thế nhưng sau đó là từng chấm nhỏ ánh đen dao động, đồng thời đi kèm là khí hỗn độn!
Khi món cổ vật này vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều giật nảy mình, đồng thời lộ vẻ hâm mộ nhìn về nơi đây.
Đây là một chiếc đỉnh rất nhỏ cao tầm nắm đấm, toàn thân đen xì mang theo từng chấm ánh sáng nhỏ lộng lẫy, bên trong vẻ cổ điển là ẩn chứa khí tức vô cùng thần bí.
Bên trên thân đỉnh ngập tràn vết rạn nứt tựa như từng bị đánh nát qua và rồi được ghép nối lại với nhau, đi kèm là hỗn độn khiến nó chẳng chút tầm thường gì, phong cách tang thương cổ xưa vô cùng.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng về chất liệu của nó cũng đủ làm người khiếp sợ, bởi vì toàn bộ đều được đúc từ tiên kim Hắc Ám!
Sau khi đạt được thứ này thì đã qua vài năm nhưng Thạch Hạo chưa hề sử dụng tới, bởi vì hắn không quá yên tâm với món pháp khí này, luôn cảm thấy nó rất là yêu tà!
Thậm chí, hắn từng muốn dùng kiếm thai Đại La hủy diệt đi nó, dù sao, kiếm thai Đại La có thể nuốt chửng tiên kim và bổ sung cho bản thân.
"Đồ ngon, năm xưa nhất định là chí bảo vô thượng, nhưng tiếc là đã bị hủy diệt, có quá nhiều vết rạn nứt bên trên, không biết đã trải qua cuộc đại chiến ra làm sao?"
"Hay là, từng mai táng cả Tiên."
Chiếc đỉnh vừa hiện thì liền khiến nhóm Táng sĩ hoàng kim thán phục, chấn động không thôi.
Bọn họ nhất trí cho rằng, đây là một binh khí mai táng cổ có lai lịch cực kỳ lớn, đã tồn tại năm tháng xa xăm, khí tức binh khí mai táng mà nó tản ra quá mức nồng đậm, làm cho mỗi một người đều cảm thấy thân thể thư thái và muốn bay vút lên trời cao.
Nó thật sự là binh khí mai táng? Trong lòng Thạch Hạo không cách nào yên ắng được, hắn nghĩ tới một vài chuyện xưa nên nhất thời cảm xúc chập trùng, hiện giờ nhìn ại, có rất nhiều chuyện còn phức tạp và đáng sợ hơn cả những gì hắn cho là.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK