Ba luồng cầu vồng hiện ra trong vũ trụ ngoài vực ngoại, dường như là cây cầu vòm nối liền với Ba ngàn châu.
Tiếp đó lan tràn, từ trong hư không đầy thực chất hòa vào trong Linh giới!
...
Rất nhiều người kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh này, biến hóa gì thế này?
Cầu vồng không có ngọn nguồn, không nhìn thấy chúng bắt đầu từ đâu mà chỉ thấy chúng lao tới mà thôi.
Nó tựa như là gợn sóng dập dờn tung bay trong gió, ban đầu cũng chẳng thấy biến hóa gì cả.
"Hỏng rồi!"
Vào ngày hôm đấy, bên trong một khu cổ địa nào đó chợt có một ông lão tỉnh giấc rồi run rẩy đứng dậy ngóng nhìn về một phương.
Lão chính là sư phụ của Tào Vũ Sinh, đa số thời gian đều say giấc nồng không để ý tới thế sự.
Nhưng, hôm nay hắn đã bị đánh thức.
"Sư phụ, sư phụ bị làm sao thế?"
Tào Vũ Sinh vừa khéo ở ngay bên cạnh, hiếm khi hắn trở về đây và nhìn thấy vẻ kinh ngạc của sư tôn mình.
"Thiên địa có biến, sắp xảy ra vấn đề lớn rồi!" Ông lão thở dài.
Thân thể của lão rất yếu ớt, một cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã nhào, ban đầu Tào Vũ Sinh cảm thấy sư phụ của mình mạnh mẽ không gì sánh được, thế nhưng sau này mới biết sức chiến đấu của sư phụ mình đã về số không rồi.
Hoặc là, sở trường duy nhất của lão già này chính là thông linh, có thể suy diễn ra một ít thiên cơ.
Chỉ là, có một số việc chỉ có thể nhìn thấy một góc trong tương lai nhưng lại không thể nói ra được, không thể làm được, là chuyện không đâu, lão chưa kịp nói ra thì đã hóa thành tro tàn rồi.
Hôm nay lão đi tới một bước này cũng có một phần liên quan tới việc tiết lộ thiên cơ.
Đương nhiên, cũng có quan hệ với trận chiến năm xưa, thành ra thân thể đã bị phế bỏ.
"Ngươi hỏi ta cái tên Hoang bạn của ngươi, tên này ta coi không ra, những gì liên quan tới hắn ngươi cũng không nên hỏi nhiều, nếu như còn muốn sư phụ này sống thêm hai năm nữa thì chớ có nhắc lại."
Ông lão nói một câu như thế rồi vất vả leo lên núi, lão phóng tầm mắt nhìn về một phương nào đó với vẻ mặt ngập tràn ưu lo.
"Nhóc con, chờ khi ta chết thì nhớ thiêu thành tro rồi rải vào trong trường giang đại hải, tuyệt không được chôn tạo mộ gì hết!" Ông lão căn dặn.
"Sư phụ, sư phụ có ý gì vậy... đừng có dọa con chớ." Sắc mặt của Tào Vũ Sinh trắng bệch, cảm giác được sư phụ mình tựa như đang bàn giao hậu sự, lẽ nào không sống lâu nữa ư?
"Cứ làm theo những gì ta nói, nếu như có một ngày như vậy thì lấy cái lò đan mà ta cho ngươi thiêu cháy ta, nếu không sẽ không đốt cháy trụi được đâu." Ông lão nói.
Tào Vũ Sinh càng thêm bất an, nói: "Sư phụ, dù thật sự có gặp bất trắc đi nữa thì tại sao lại phải hỏa thiêu thân thể của sư phụ vậy?"
"Bởi vì ta sợ thi thể của mình sau khi chết đi sẽ thông linh biến thành một thứ mà người khác không thể nhận ra được!" Ông lão nói, lại bổ sung: "Ta chán sống lắm rồi, không muốn sau khi chết lại hóa thành một thứ không biết gì kia nữa."
"Tới lúc đó, nếu như thi thể được lưu lại thì thân thể vẫn là sư phụ thế nhưng thức hải không phải là sư phụ à?" Tào Vũ Sinh hỏi.
"Có lẽ thế."
"Sư phụ, sư phụ có thân phận như thế nào thế, vì sao lại sầu lo như vậy?" Tào Vũ Sinh vẫn luôn muốn biết, thế nhưng trước đây không có dám hỏi.
"Năm đó ta cũng là cường giả một đời, tới từ Huyền Vũ tộc, trải qua quá nhiều chuyện, có quá nhiều sai lầm và cũng rất nhiều tiếc nuối." Ông lão nói.
Tào Vũ Sinh giật nảy cả người, hắn nghĩ tới một chuyện, lúc quyết đấu ở biên cương Đại Xích Thiên thì từng dùng mai rùa để tuyển đối thủ, khi đó nghe nói đây là một món pháp khí bên phía cửu Thiên.
Đồng thời những năm cuối Tiên cổ thì Tiên vương quyết đấu với Vương Bất hủ cũng dùng tới mai rùa này để chọn đối htủ, là một đại sự được ghi chép trong sử sách.
"Mai rùa này được bóc ra từ trên cơ thể ta." Ông lão nói.
Tào Vũ Sinh chấn kinh, lai lịch của vị sư phụ này quá khủng khiếp, mai rùa này vô cùng nổi danh ở thời kỳ tiên cổ, ấy vậy lão vẫn còn sống tới tận giờ.
"Sư phụ, sư phụ cũng không cần phải tự trách mình đâu, năm xưa Tiên vương dùng mai rùa để chọn đối thủ, đó cũng không phải là lỗi của sư phụ, chỉ là do sinh linh của cửu Thiên thập Địa chiến không lại dị vực mà thôi."
Ông lão thở dài chứ chẳng hề nói gì.
"Sư phụ đang lo lắng gì thế, có phiền phức gì à?" Tào Vũ Sinh hỏi, ngày hôm nay người sư phụ này quá kỳ lạ, nói vô cùng nhiều và còn lộ ra cả thân phận của mình nữa.
"Thân thể của ta đã bị phế, bị quy tắc của vô số kẻ địch quấn quanh nên không có chút sức chiến đấu nào cả, chỉ có mỗi thần niệm đủ mạnh nên thủ vững trên con đường này, hiện giờ có dị động và chính vì thế đã mở ra một góc trong màn đêm, ta muốn đi một chỗ."
Sau khi nói tới đây thì lão nhìn về phía Tào Vũ Sinh, nói: "Trong vòng ba năm, nếu như ta không trở về thì ngươi phải hỏa thiêu thân thể ta, chú ý là phải dùng lửa của lòa đan mà ta lưu lại kia, còn những ngọn lửa khác không đốt được thân thể ta đâu."
Xoẹt, trong Thiên linh cái của lão lao ra một vệt sáng, nếu như nhìn kỹ thì đó là một con huyền quy rực rỡ rạng ngời đang nhằm về phương xa.
"Kỷ nguyên đen tối nếu được mở ra vì thế, vậy thì đời này coi như kết thúc rồi." Đây là lời cuối cùng của sư phụ Tào Vũ Sinh, nguyên thần của hắn tiến về phía cuối chân trời.
Cũng trong lúc đó, một nơi nào đó của Ba ngàn châu có chín con rồng đang kéo lấy một quan tài cổ bất chợt hiện ra, nó mang theo hỗn độn, mang theo tiên hỏa chói lóa.
Nó đã biến mất đủ lâu và Thạch Hạo vẫn luôn tìm kiếm thế nhưng không tài nào tìm ra được.
Hôm nay, nó lại xuất hiện.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bên trong quan tài hiện ra từng chùm ánh sáng, có hình người có tẩu thú có tiên cầm, đồng thời tất cả chấn động rồi lao về một phương nào đó, bọn chúng đã rời khỏi quan tài đồng này.
"Các vị đạo hữu, chờ ta một chút." Sư phụ của Tào Vũ Sinh hô lớn ở phía sau.
"Mấy người các ngươi đã từ trần trước ta, hiện giờ chỉ còn sót lại tàn hồn chứ không có ý thức tự chủ được, dưới pháp tắc bắt đầu khởi động để mở ra con đường kia, hôm nay ta sẽ bồi tiếp các ngươi!"
Nếu như Thạch Hạo ở đây thì chắc chắn sẽ nhận biết được một ít bóng hình, ít nhất là cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì năm xưa hắn từng thấy qua, mười mấy bóng hình từ trong quan tài đồng được chín con rồng kéo bay ra kia đều nhằm về phía Biên hoang.
Hiện giờ, những bóng hình đó tái hiện và vẫn là những người kia, trong đó có Đại Xích Thiên chủ, Thanh Vũ Thiên chủ... tất cả đều có lai lịch lớn tới đáng sợ, đều là tông chủ một phái có tiếng tăm lừng lẫy hơn kỷ nguyên trước.
Năm đó bọn họ đều đã thành Tiên, người tài ba trong đó từng là Tiên vương!
Hiển nhiên, rất nhiều năm trước bọn họ rời đi quan tại để đi tới Biên hoang thế nhưng sau đó lại trở về, mà lần dị động này thì rất quyết đoán, một đi sẽ không trở về nữa.
"Đạ hữu, chúng ta cùng chôn cất một chỗ được." Sư phụ của Tào Vũ Sinh nói.
...
Hư Thần giới, Thạch Hạo cũng chẳng hề hay biết những chuyện này, hắn vẫn đang rèn luyện bản thân, chiến đấu với thạch thai, chém giết đầy phấn khích, tắm rửa máu tươi để giác ngộ các loại pháp môn.
Hắn đạt được vô số chỗ tốt ở nơi này, đạo cơ của hắn được nện ép càng vững chắc hơn, không ngừng tích lũy đạo quả, mong ước sẽ có một ngày bay vút tầng mây.
Cuối cùng Thạch Hạo đi ra khỏi nhà giam và đối kháng với những bàn tay móng vuốt của những sinh linh đang từ bên trong bình sứ lao ra kia, chém giết đầy khốc liệt, đâu đâu cũng có máu.
Mấy ngày sau Thạch Hạo trọng thương trở về và lùi ra khỏi nơi này, tuy rằng nơi đây rất nguy hiểm thế nhưng để cảm ngộ đạo quả thì các vết thương này rất đáng giá.
Thạch Hạo cảm thấy, mình đang xây dựng căn cơ Chí Tôn ở nơi này, không tải qua những đau khổ sinh linh như vầy thì làm sao có thể đột phá cảnh giới Độn Nhất, thiên hạ độc tôn!
Nên biết, bất kỳ một vị Chí Tôn nào quật khởi cũng cần phải trải qua vô số đại chiến sinh tử, mãi cho tới cuối cùng khi có thể quét nang thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không có đối thủ mới thôi.
Đạo cơ Chí Tôn, chính là cần phải xây dựng từ từ như thế!
Thạch Hạo rời khỏi Hư Thần giới và dưỡng thương rất nhiều ngày thì nguyên thần mới phục hồi lại như cũ, hắn có thể cảm nhận được, thần thức của mình càng cứng cáp hơn, cường tráng lên không ít!
"Quả nhiên, đạo cơ Chí Tôn là như thế, càng khó khăn càng kiên cường, càng đánh càng mạnh!"
Thạch Hạo thầm nhủ, hắn quyết đi đi lên con đường kia và hiện tại cũng chỉ mới cất bước mà đã cảm nhận đầy thực tế về hàng loạt lời đồn kia rồi.
Hắn không có lập tức tiến vào Hư Thần giới mà là đi tới Thiên vực thuộc tám vực, muốn gặp chủ Cấm khu.
Hắn đứng trước khu di tích, vẫn hoang vu như thế.
Xa xa thì có thể thấy được xương sọ trắng bóng như tuyết không được trọn vẹn kia, nó là của chủ Cấm khu, một nhân vật mạnh mẽ như thế cũng sẽ có một ngày chết đi.
Rất nhanh, cảnh tượng biến đổi, Vũ Trụ hồ xuất hiện đầy óng ánh, trong vắt như ngọc thạch, còn có một căn nhà tranh xuất hiện ở ven bờ hồ.
"Ngươi tới rồi." Người đàn ông mặc áo trắng phong thần như ngọc mỉm cười ngồi nơi đó.
"Tiền bối, ta muốn một ít thần thông có thể sánh vai với bảo thuật Côn Bằng." Thạch Hạo thỉnh cầu.
Mặc cho chủ Cấm khu từng nói sẽ không dạy hắn các loại pháp môn, mà yêu cầu hắn phải đi đúng con đường của chính mình, thế nhưng Thạch Hạo vẫn rất muốn học cho bằng được.
"Lý do!"
"Ta cũng không phải muốn dựa vào uy phong của những bảo thuật kia, mà chỉ là muốn thay thế tạm thời một tí thần thông không thể triển khai được mà thôi." Thạch Hạo nói.
Hắn rất thẳng thắn, nói ra mọt ít khó khăn cùng cấp bách của hiện tại.
"Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Tiên vực điều chiến tướng ra ngoài hòng phong ấn một vài chỗ đặc thù của cửu Thiên thập Địa, ta cảm thấy kỷ nguyên đen tối muốn bắt đầu rồi, cho nên muốn đi một vài nơi cuối cùng để quan sát đôi chút."
Nhưng ai cũng biết, Hoang đã bị phế, nếu như hắn còn dùng những bảo thuật vốn có của mình đi tới đó thì sẽ bị người nhận ra.
"Ồ, nói thử một vài chuyện đang xảy ra bên ngoài đi." Chủ Cấm khu nói.
"Ta cũng chỉ hiểu được một vài chuyện từ tên chiến tướng tới từ Tiên vực kia mà thôi..." Thạch Hạo thuật lại những gì mình biết.
"Xem ra muốn rối loạn rồi, đen tối sẽ khởi động rồi ư?" Chủ Cấm khu cau mày rồi gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Nhưng mà, trước đó Thạch Hạo lại bị ném vào trong một cung điện cổ, Chiết Tiên chú trên người lại chủ động phác tác khiến hắn đau đớn chết đi sống lại, không muốn sống trên đời nữa.
"Tiền đề của tất cả là, ngươi có thể ngăn chặn được sự ăn mòn của Chiết Tiên chú, sáng tạo nên một kỳ tích, nếu không, hết thảy đều là không!" Chủ Cấm khu lạnh lùng nói.
Sau ba ngày, Thạch Hạo xụi lơ thiếu chút nữa đã bị phế bỏ, nhưng chung quy lại vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
"Ngươi muốn học thứ gì?" Chủ Cấm khu hỏi dò.
Thạch Hạo suy tư, ở hạ giới hắn đã học được Thảo Tự kiếm quyết, bảo thuật Chân Hoàng, hai thứ này đã đủ để hắn hoành hành thiên hạ rồi.
Nhưng, người của thượng giới đều cho rằng hắn là Hỗn Thế ma viên cho nên Thạch Hạo cảm thấy, nếu như không muốn tiết lộ ra ngoài thì tốt nhất nên học thần thông của tộc này.
"Ngươi chọn đúng rồi đó, vừa khóe ta có biết được truyền thừa của Hỗn Thế ma viên này!" Chủ Cấm khu nói.
Dựa theo những gì hắn từng nói, tộc này mạnh mẽ tuyệt thế, tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên vực, nhân số ít ỏi thế nhưng không một ai nguyện ý đi trêu chọc cả.
Thạch Hạo cũng từng nghe nói qua, có một con Hỗn Thế ma viên thiếu chút nữa đã sới tưng Tiên vực, cho nên chắc chắn có chỗ đáng sợ của mình.
"Tuyệt học nổi danh nhất của tộc này chính là, Thủ Thôi thiên công!" Chủ Cấm chủ giới thiệu.
Hắn giải thích thêm chút nữa: "Trên thực tế, Chu Yếm, Hỗn Thế ma viên... đều cùng một tổ, trong truyền thừa ngoại trừ những Bảy mươi hai biến thì còn có những thiên công khác, chấn động cả thế gian."
"Ta muốn học!" Ánh mắt của Thạch Hạo sáng rực.
*********************************
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- momo: 0377078181
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK