Ba con lôi linh vui sướng bơi lội trong sấm sét, nó đã tiến vào bên trong lôi trì mà Thạch Hạo đã đưa cho.
Chúng cũng không muốn ăn lôi trì mà chỉ là rút lất vật chất thần bí ẩn chứa bên trong lôi trì mà thôi, chính là tinh hoa tối cao lôi đạo!
"Chờ khi nào chúng ta mạnh mẽ hơn nữa thì sẽ tự mình đi chiếm lôi trì xem sao, nhiều lôi trì như vậy thì quả là nơi tạo hóa chung cực của chúng ta đó!" Lôi linh trò chuyện với nhau.
Nhưng chúng cũng không dám manh động, đi khiêu khích lôi trì thì quá nguy hiểm cùng đáng sợ, có thể sẽ dẫn tới Trát đao trảm tiên giáng lâm nơi đây!
Đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Thanh Chung, Thiên Giác nghĩ cũng đang tu hành, thu lượm tạo hóa của mỗi người trong vực sâu lôi điện, bọn họ phát hiện, nơi này ẩn chứa bí mật to lớn, bên trong lôi điện lại có các ký hiệu kinh văn.
Đây cũng không phải là một bộ cổ kinh chân chính, mà là sự thể hiện của áo nghĩa đại đạo trong thiên địa.
"Hôm nay trong thiên địa đã không còn lôi kiếp nữa thế nhưng ở kỷ nguyên của những người trước kia, khi cường giả đột phát thì sẽ phải độ lôi kiếp, xem ra nơi đây thật là kỳ quái mà, lẽ nào sinh linh ngày xưa độ kiếp, những lần ngộ đạo cũng như thành tựu mà bọn họ đạt được đều in khắc lưu lại trong ánh chớp?"
Bọn họ không ngừng tìm hiểu, đào bới những bí mật trong vực sâu lôi điện.
Thạch Hạo trở lại nơi bờ đê, dùng 'hơi nước' của giới hải để gột rửa chân thân, dùng thứ này để rèn luyện chính mình.
Tiến hành như vậy tới hai mươi năm, và hắn tới nơi đây đã được mấy chục năm rồi.
Tựa theo những gì chủ Cấm khu từng nói, cần phải trải qua trăm năm thì mới có thể quay về được.
Thạch Hạo bắt đầu cất bước dọc theo bờ đê, hắn bắt đầu động thủ với thi hài Tiên đạo kia, chọn lấy một con cổ thú không biết chết ở thời đại nào để thử nghiệm luyện hóa.
Nếu là những người khác tới đây, chuyện khác không bàn làm gì mà chỉ riêng tiếp cận đã là không thể rồi, ví như đám người Xích Long, Chu Lâm... dù cho thực lực rất mạnh nhưng cũng không thể lại gần được.
Bởi vì, khí tức Chân Tiên ngập tràn, những gì hung hăng nhất đều hiển hiện ra sạch, nếu như cưỡng ép tiến tới thì sẽ khiến thân thể bọn họ nổ tung ngay.
Ban đầu Thạch Hạo cũng vô cùng cẩn thận, loại sinh linh như vậy quá mạnh mẽ khiến hắn cũng phải căng thẳng, sợ phát sinh biến cố gì đó.
Nhưng, cùng với việc kéo lấy một con cổ thú từ trên bờ đê lại và cẩn thận rèn luyện chân huyết thì hắn bất ngờ phát hiện ra được, sinh vật Bất hủ này chỉ là miệng cọp gan thỏ.
"Thật đáng tiếc, tinh túy tiên huyết đã chảy sạch, xương cốt huyết nhục cũng đã xảy ra vấn đề." Thạch Hạo thở dài.
Bộ di hài này nhìn thì đáng sợ thế nhưng bên trong đã mục nát cả, nếu so với thời toàn thịnh thì không đáng để tâm làm gì.
Là do giới hải gây nên, đã ăn mòn lấy nó!
Nhưng, hắn vẫn có thể rèn luyện được một ít vật chất bất tử từ trên người con cổ thú này, xem như là 'đại dược thân thể' quý giá nhất.
Vạn vật có linh, đều có thể thành dược.
Đại dược sinh linh, tất nhiên sẽ bất phàm.
Nghe đâu, nếu như là Tiên chân chính, sau khi luyện nấu tinh huyết cả người thì cũng chẳng kém trường sinh bất tử dược là mấy!
"Thật đáng tiếc!" Thạch Hạo lắc đầu.
Đột nhiên truyền tới tiếng thú hống chấn cho nước biển bên dưới bờ đê bốc lên đầy kịch liệt.
Thi hài cổ thú kia chấn động và một bóng mờ lao ra vô giết về Thạch Hạo.
"Đây là..." Hắn thất kinh, nghênh chiến trong bị động.
"Dấu ấn thần hồn không bị diệt?" Thạch Hạo cảm nhận được đó là thứ gì, không hề e ngại gì mà trái lại còn rất mừng rỡ.
Hắn nghênh chiến, chém giết đầy tàn khốc với bóng mờ cổ thú này.
Không phải là sinh vật Tiên đạo chân chính thế nhưng cũng ẩn chứa một phần đại đạo khi còn sống, dấu ấn của nó không diệt, vẫn khủng khiếp vô biên như trước.
Với Thạch Hạo thì chuyện này quá quý giá, hắn chiến đấu với dấu ấn tàn tạ của sinh linh Tiên đạo, có thể quan sát đại đạo và chém giết với bon jhọ, dùng sở trường để bù sở đoản, thật sự là một việc cực kỳ hiếm có.
Trận chiến qua đi, dấu ấn kia rốt cuộc cũng hóa thành hư vô và bị tiêu diệt ở đây.
Nó không thể tồn tại lâu dài được, chỉ là thứ còn sót lại nên rồi cũng sẽ tiêu tan.
Thạch Hạo nhắm hai mắt và ngồi xếp bằng bên cạnh thi hài cự thú, cứ vậy bắt đầu tìm hiểu.
Mãi cho tới mấy năm sau thì Thạch Hạo mới mở mắt ra, hắn dọc theo bờ đề để đi tới sinh linh tiếp theo.
Thời gian tu đạo của hắn quá ngắn nên không cách nào thành tiên được, không bắt được thời cơ để phá tan cảnh giới lớn, thế nhưng hắn lại có cảm giác, nếu như tiếp tục tìm hiểu thì sẽ là một loại tích lũy quý giá nhất!
Hiện giờ, điều kiện đang nằm ngay trước mắt, hắn chỉ mới hơn ba trăm tuổi nên cách tuổi tác người thành tiên trong sử sách còn quá xa, thế nhưng, cứ từ từ lặng yên tích lũy như vầy thì rồi cũng sẽ có một ngày bộc phát ra toàn bộ.
Một khi thành tiên, khả năng sẽ khác với tất cả mọi người, mạnh mẽ mãnh liệt tựa như lũ quét biển gầm vậy.
Lại thu được một bình nhỏ chất lỏng, bên trong có tiên huyết có vật chất bất tử, sau khi Thạch Hạo thu hồi thì lại phát động dấu ấn chiến đấu còn lưu lại trong thân thể kia.
Ầm!
Cuộc đại chiến lần nữa bùng phát.
Cứ thế, Thạch Hạo bắt đầu phương thức tu luyện như vầy, thu lấy đại dược sinh linh rồi tiếp tục chiến đấu và sau đó sẽ ngộ đạo, cứ như vậy tuần hoàn không ngừng.
Mấy chục năm trôi qua, nháy mắt bọn họ tới đây đã gần trăm năm.
Hiện giờ Thạch Hạo đã gần bốn trăm tuổi nhưng vẫn không cách nào tìm được cơ hội thành tiên, chỉ là một loại 'lắng đọng đại đạo' nào đó, trong lúc vô hình cùng với lặng yên tích lũy mà thôi.
Thạch Hạo triệu tập đám người Mục Thanh trở lại, chuẩn bị lên đường về nhà.
Chính xác, ba con Lôi linh có thu hoạch lớn nhất, thực lực đã mạnh thêm!
Thiên Giác nghĩ, Xích Long cũng đạt được cơ duyên to lớn, đã bổ sung được điểm thiếu hụt bẩm sinh.
Bên trên xương cốt trong thể nội của Xích Long đã bắt đầu từ từ diện ra long văn, nó vui mừng khôn xiết, lẽ nào truyền thừa trong tộc sẽ xuất hiện ư?
Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn tu luyện bảo thuật của dòng dõi Chân hoàng, là do Thạch Hạo truyền thụ cho, bởi vì khi hắn sinh ra đã thiếu sót nên áo nghĩa cao nhất của dòng dõi Chân long vẫn chưa hề hiện lên trong người nó.
"Các ngươi thế nào rồi, đã tìm được thời cơ chưa?" Thạch Hạo nhìn về đám Mục Thanh.
Mục Thanh lắc đầu, hắn sớm đã đi tới cảnh giới Độn Nhất đỉnh cao, thế nhưng vẫn không cách nào bắt được ánh rạng động để đột phá, không cách nào nâng thêm một bước được.
Không riêng là hắn mà đám người Thiên Giác nghĩ, Xích Long... đều là như thế, từ khi sinh ra tới hiện giờ cũng chỉ tu đạo được mấy trăm năm thôi, tuy rằng đã đặt chân lên cảnh giới Độn Nhất từ lâu thế nhưng vẫn không có biện pháp để trở thành Chí Tôn.
"Nơi này được trời cao chiếu cố mà chúng ta cũng không thể tìm được lối thoát, không cách nào trở thành Chí Tôn, xem ra gánh nặng đường xa mà." Thiên Giác nghĩ tiếc nuối.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn đã thoải mái trở lại, năm đó, hơn một kỷ nguyên trước, những Chân Tiên của cửu Thiên thập Địa sẽ có người từng trở thành Chí Tôn trước năm trăm tuổi ư?
Hoang, dù sao cũng chỉ có một mà thôi!
"Lần này không được thì lần sau lại thêm trăm năm nữa, lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi tới nơi bờ đê kia, sẽ hộ pháp cho các ngươi." Thạch Hạo nói.
Tất cả mọi người đều lặng im, không thành Chí Tôn khả năng cũng không phải vì vấn đề này, chủ yếu là do ma chú năm trăm năm vẫn tồn tại từ cổ kim.
Trăm năm đã tới, hư không rạn nứt, trận văn như nước thép lan tràn đan dệt trong hư không, chúng bao quanh lấy bọn họ rồi nhanh chóng mang đi.
Đám người lại xuất hiện ở nơi chủ Cấm khu.
Chủ Cấm khu gật đầu hài lòng, không nhiều lời cứ để mặc bọn họ rời đi.
Thạch thôn vẫn như cũ, trăm năm trôi qua linh khí nơi này hơn xa các nơi khác, bởi vì có trồng thần dược, có trận pháp bảo vệ, có chín con rồng kéo quan tài trấn áp.
"Hạo thúc trở về rồi!" Có người hét lớn.
Trăm năm qua đi, Thạch thôn lại sinh ra thêm vài đời người nữa, nhân khẩu càng lúc càng phồn thịnh.
Không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử được, có vài người đã qua đời.
Tộc trưởng Thạch Vân Phong đã rất già nua, hiện giờ đã gần năm trăm tuổi rồi, mái tóc bạc trắng, nếp nhăn dày đặc trên người, có người đang dìu đi về đầu thôn chào đón Thạch Hạo.
"Tộc trưởng gia gia!" Con mắt của Thạch Hạo cay xè, trăm năm không gặp và tộc trưởng đã tuổi già sức yếu rồi.
Đây cũng là kết quả mà ngày xưa hắn đã tẩy mao phạt tủy giúp lão tộc trưởng, dù sao thì đạo hạnh của lão không cao, vẫn chưa có đi tới con đường đại đạo.
Ở thời đại mạt pháp này, dù cho tu vi có cao thâm thì tuổi thọ cũng sẽ kém xa tu sĩ ngày xưa.
"Trở về là tốt rồi, bình an là đủ rồi." Cánh tay của lão tộc trưởng thoáng run run cầm lấy tay Thạch Hạo, lão biết mình đã già, không còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Người cùng thế hệ cũng chỉ còn lại mỗi mình lão, những người kia sớm đã nằm dưới phần mộ được chôn trên đỉnh núi, những năm gần đây lão rất cô độc, thường xuyên nhớ nhung những người bạn già của mình.
Có một đời của Thạch thôn tu vi không quá cao, thậm chí có rất nhiều người không thể bước lên con đường tu hành, sau khi thời đại mạt pháp tới thì hiệu dụng của các loại dược liệu đều đã hạ thấp nên khó có thể sống lâu được.
Vân Hi đỡ lấy lão tộc trưởng, vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng ở bên cạnh, bọn họ cũng không sao cả bởi vì đạo hạnh cũng tính là cao thâm.
Thạch Hạo tiến lên đỡ lấy Thạch Vân Phong, cảm thấy thời gian quá vô tình, năm tháng hờ hững trôi qua, những ông lão cùng thời năm xưa giờ cũng chỉ còn lại mỗi mình tộc trưởng gia gia mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn sang, đám Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu tóc đều đã bạc trắng, những đứa bạn thời trẻ nhỏ giờ đã già cả rồi, mà bậc cha chú của đám người Đại Tráng tuy rằng cũng có tu hành và tu vi mạnh hơn một đời của Thạch Vân Phong, thế nhưng cũng có một số người không ở, đã chết già trong năm tháng cả rồi.
Thạch Hạo đau xót trong lòng, sinh lão bệnh tử này quá khó ngăn cản, chung quy rồi cũng sẽ có ngày ly biệt, khiến hắn khó có thể chấp nhận được, trong lòng chua xót.
Đời sau của Thạch thôn đều mạnh hơn đời trước, chuyện này hoàn toàn không cần phải nghi ngờ gì cả, bởi vì điều kiện khác biệt, từ nhỏ đã đánh tốt căn cơ cả!
"Con không muốn nhìn thấy các ông già đi chút nào!" Nội tâm Thạch Hạo ngập tràn xúc động, trong lòng không ngừng la lớn.
Ngày trở về hôm đó khiến hắn cảm nhận được cảm giác gấp gáp mà trước nay chưa từng trải qua, sóng mũi cay cay, hắn muốn thay đổi, không muốn nhìn thấy từng người thân bên cạnh mình lần lượt rời đi, chết già trong năm tháng.
Nhưng, hắn có thể làm được gì chứ, dùng các loại thần dược thì có thể bảo vệ được mấy người?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK