Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gào rú cái gì, ồn ào cái gì, ta đánh nữa bây giờ!" Thạch Hạo quát lớn.

Chiến tướng như nổi điên, vô duyên vô cớ bị lấy đế giày đánh túi nụi, đây là sự bất hạnh cũng như sỉ nhục lớn nhất từ khi sinh ra tới giờ, hắn dhưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua chuyện như vầy.

Hắn cũng chưa từng nghe nói có ai khi đang chiến đấu sẽ cởi giày rồi đập lung tung lên mặt mày thân thể của đối phương, việc này... quá dũng mãnh và cũng rất đáng giận!

Tao ngộ khủng khiếp nhất của một đời, hắn tức giận tới run lẩy bẩy, miệng mũi không ngừng phun khí trắng kèm theo lửa giận, thậ sự hắn không cách nào chịu đựng nổi nữa.

Đáng ghét nhất chính là, ngay từ đầu tên khốn này không hề nói năng bắt bẻ gì cả, không nói hai lời cứ thế mà làm.

Hắn chưa từng nhìn thấy một tên đối thủ nào quá đáng như vậy, không hề để tâm tới thể diện, lâm trận là cởi giày quất lên mặt của hắn, ăn phải đòn như vầy thì cả đời hắn cũng không muôn nhớ lại chuyện này.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Chiến tướng hét lớn.

Hắn dùng hết khả năng, dùng mọi sức lực, cả người tỏa ánh sáng triển khai một môn thiên công cổ xưa, nhất thời vô số bảo thuật lan tỏa tung bay nhấn chìm về phía Thạch Hạo.

Chiến tướng đã nổi giận, dùng một môn thiên công mạnh mẽ liều mạng với Thạch Hạo.

Nhưng mà tiếp sau đó lại khiến hắn giật mình cũng như bối rối, thiếu niên ma viên kia không hề sợ hãi chút nào, thân thể cũng phát sáng và liền có sáu chùm sáng lao ra đán tan công kích của môn thiên công đang tiến tới kia.

Rất hiển nhiên, đó cũng là một môn thiên công cổ khác và lợi hai hơn cả môn mà hắn triển khai, đi sau nhưng tới trước, cương manh không gì bì kịp, không thể chống lại được!

"Nhóc con, ngươi còn không phục đúng không?"

Thiếu niên kia lần nữa lên tiếng khiến cho vị chiến tướng già càng điên tiếc hơn, không hỏi không han thì cũng thôi không sao cả thế nhưng mở miệng nói chuyện là làm người người căm tức, hắn lớn cỡ nào rồi mà còn bị người khác gọi là nhóc con, đây tựa như là ngắt đi đuôi độc của bọ cạp mà.

Hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra được, những lời nói của thiếu niên này cũng chẳng phải là gây hấn chọc tức gì cả mà là rất tự nhiên, thái độ rất bình tĩnh, không thể bình tĩnh hơn được nữa.

Loại tự nhiên cùng bình tĩnh như vầy mới khiến chiến tướng càng thêm không cam lòng, một tên thiếu niên ngu muội không sợ hãi bất cứ thứ gì thì hắn chỉ muốn khóc, hoàn toàn cứng họng.

Tiếp đó, vị chiến tướng này nhìn thấy được một bàn chân trần không xỏ giày nện thẳng lên trên khuôn mặt mình, muốn tránh cũng tránh không được.

"A..." Hắn liền kêu la thảm thiết, cũng không phải đau đớn mà là tức giận.

Một bàn chân cứ từ từ chà xát lên trên mặt của hắn vả lại còn mang theo chút hương vị khiến hắn tức giận, đối với đám nhân vật như vầy thì vô cùng thích sạch sẽ, hiện giờ còn khó chịu hơn cả bị giết chết nữa.

"Ngươi kêu gào cái gì đó hả?" Thạch Hạo trách cứ, luôn cảm thấy tên chiến tướng này chẳng hợp mắt chút nào, hở tí là kêu la chứ không thể yên tĩnh đôi chút được, quá ồn ào, hắn cũng chẳng hề suy nghĩ lại xem mình đang làm những gì, nếu là người khác thì có thể khiến cho vị chiến tướng này kêu la sợ hãi như vậy à.

Rầm rầm rầm!

Hắn nhấc chân trần rồi dẫm mạnh lên trên mặt vị chiến tướng này rồi chà xát thật mạnh, sau cùng hăn cũng hoàn toàn thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Lại nhìn dưới bàn chân của hắn, vị chiến tướng nằm nhoài dưới mặt đất với mặt mày xanh méc, con mắt gần như thành dao găm, căm tức tới mức nghiếng răng nghiếng lợi nhìn thẳng lên trên.

"Có ý gì đó hả, sao khóe miệng lại giật giật đồng thời còn sùi bọt mép nữa chớ, là quá đau hay là chê mùi vị hương thơm của bàn chân ta?" Thạch Hạo cúi đầu liếc nhìn hắn rồi lộ vẻ không cao hứng cho lắm.

Chiến tướng vốn đang uể oải thế nhưng sau khi nghe được những lời này thì gần như phát điên, giẫy giụa ngồi dậy, thật sự hắn không cách nào chịu đựng nổi nữa.

"Long nhi, chẳng lẽ ta đã dẫm nhầm vào phân rồng cho nên vị chiến tướng này thiếu chút hôn mê luôn thế?" Thạch Hạo quay đầu hỏi đồ đệ mình.

Xích Long tức giận, tên sư phụ bỉ ổi này quá đáng ghét chẳng biết xấu hổ gì cả, nói như vậy chẳng khác nào nói hắn hay đi đại tiện bừa bãi lắm không bằng, tức chết đi mà!

"Sư phụ, sư phụ từ trong đầm lầy máu tới đây nên đã giẫm phải thịt nát đó, đều là những thứ thối rửa từ hài cốt của tiền nhân á..." Cát Cô cắn răng nói.

Hắn còn chưa nói hết lời thì chiến tướng đã nôn mửa.

"Ngươi có ý gì đó hả?" Thạch Hạo không cao hứng đá lên hai chân của hắn một cái.

Tiếp đó hắn quay đầu phân phó cho Xích Long, nói: "Long nhi, đọc pháp chỉ, giảng giải ý chí của vi sư cho phàm nhân nghe."

Xích Long chẳng hề hào hứng chút nào, tên sư phụ khốn nạn này có sĩ diện quá cao hay là ngông nghênh truyền xuống thứ được gọi là pháp chỉ này?

Về phần chiến tướng thì ngây dại, hắn cảm thấy đối phương đã hiểu lầm, hẳn phải nghe hắn đọc pháp chỉ mới đúng.

"Ngươi sai rồi, pháp chỉ ở trong lòng ngực của ta, để ta đứng dậy rồi ngươi hẳn nhận pháp chỉ." Chiến tướng nói, hảo tâm nhắc nhở cho Thạch Hạo biết, pháp chỉ đang trên người hắn.

"Không sai đâu, đó là pháp chỉ của ta, còn không mau quỳ xuống tiếp nhận?" Thạch Hạo hờ hững liếc nhìn.

"Cái gì?!"

Sau khi chiến tướng nghe vậy thì hóa đá, tiếp đó là xấu hổ và nổi giận.

Chuyện gì thế này? Hắn tới đây để truyền pháp chỉ, kết quả lại bị đại hung ở hạ giới hành hạ không thèm tiếp nhận, hơn nữa còn đánh hắn môt jtrận rồi còn đưa ngược lại pháp chỉ bắt hắn quỳ xuống tiếp nhận.

Chiến tướng bực tức, chuyện tình đều xảy ra ngược lại toàn bộ, rõ ràng hắn sẽ là người đọc pháp chỉ và tên đại hung này tiếp pháp chỉ mới đúng.

"Tức chết ta đi mà!" Hắn gào thét.

"Nhanh lên một chút, tiếp chỉ đi, Long nhi, đọc!" Thạch Hạo thúc giục.

Mặt mày của chiến tướng tái xanh, một ngày này vô cùng bết bát, hắn cảm thấy bầu trời nhân sinh trở nên u ám hết cả rồi!

"Phụng thiên thừa vận, Ma viên chiếu viết..." Long nhi bắt đầu đọc pháp chỉ.

Kết quả, nó bị Thạch Hạo bạt tai một cú vì văn phong quá mềm yếu không cứng cáp, thế nhưng sau đó vẫn để cho hắn đọc hết.

Chiến tướng chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ cả, cảm giác niềm tin của bản thân bị vỡ vụn, bị bức ép phải tiếp chỉ, nếu không tiếp thì sẽ bị người nhấn đầu tiếp cho bằng được.

"Ngươi đã nhớ kỹ rồi chớ, sau này nhớ nói lại cho đám Tiên vực kia biết, không có chuyện gì thì chớ có tới tìm ta, nếu chọc giận ta thì bản thân quân sẽ đích thân tới Tiên vực lột da hắn!" Thạch Hạo nói.

"Ngươi có biết là ai viết xuống tờ pháp chỉ này không?" Chiến tướng thất kinh.

"Chẳng phải là cái tên được gọi là đại nhân trẻ tuổi gì gì đó mượn danh tiếng của người khác viết hay sao, mấy tên thủ hạ của thằng nhóc đó đều bị ta diệt lần ba đứa, nếu nó có chút năng lực và có bản lĩnh thì cứ đích thân xuống một chuyến, ta một tát tát xái quai hàm ngay và luôn, xem thử còn dám khiêu khích nữa hay không." Thạch Hạo nói.

Chiến tướng ngẩn người.

Long nhi đọc xong pháp chỉ thì nhét vào trong tay của chiến tướng, bắt hắn khấu tạ.

Thạch Hạo thì quay người tự mình móc ra một quyển pháp chỉ trong lồng ngực của chiến tướng, vừa nhìn liền biết được là giọng điệu của tên đại nhân trẻ tuổi kia, nói hắn thả ra Y Hải, Húc Huy, Y Lạc, nếu không đại họa sẽ lâm đầu.

"Còn dám uy hiếp ta nữa à?" Sau khi Thạch Hạo đọc hết thì vò quyển pháp chỉ thành một cục ném xuống đất rồi dùng chân đạp đạp.

"Còn dám bắt ta quỳ xuống tiếp chỉ à?" Thạch Hạo cười khẩy, tên đại nhân trẻ tuổi kia giọng điệu cũng ngông nghênh đó chứ.

Trước kia hắn cũng không quá tin chắc, chỉ là suy đoán là ai đang chọc giận hắn, hiện giờ thì đã chứng thực được, chính là tên đại nhân trẻ tuổi kia, cho nên sắc mặt của hắn không được dễ chịu cho lắm.

Bịch, Thạch Hạo đá bay tên chiến tướng ra ngoài.

"Có chút xíu bản lĩnh như ngươi mà cũng dám hò hét với ta à, quay về nói cho chủ nhân của ngươi biết, hắn đang tìm cái chết đó!" Thạch Hạo nói.

"Ầm!"

Đột nhiên chiến tướng bùng phát, bậc nhảy lên một cái rồi triển khai một thân thần thông của mình, toàn bộ pháp môn đều được bộc phát.

Đương nhiên, lần này hắn vẫn tiếp tục sử dụng thiên công cổ thế nhưng thôi phát tới cực hạn, toàn lực tiêu diệt Thạch Hạo, hắn không phục, bởi vì đạo hạnh của hắn cao tới dường nào chứ, thực lực chân chính không biết mạnh mẽ ra sao thế nhưng lại bị ức hiếp tới một bước này.

Thạch Hạo giao thủ với hắn, vận dụng một loạt thủ đoạn mạnh bạo đồng thời thí nghiệm môn thiên công Lục đạo luân hồi.

Thế nhưng, lúc hắn dùng thiên công để khống chế bảo thuật thì cũng chưa tuyển chọn sáu loại bí thuật mạnh mẽ nhất kia, mà chỉ dùng bảo thuật Toan Nghê, bí thuật của Loan tộc... để thay thế mà thôi.

Giao thủ một phen thì vị chiến tướng kia lần nữa nuốt hận, bị Thạch Hạo đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi phè phè, trong lòng của hắn kinh sợ tới mức nguội lạnh, cơ bản không phải là đối thủ.

"Chả có tính khiêu chiến gì cả, đáng đánh!" Thạch Hạo vô cùng tự luyến, đạp chiến tướng dưới chân mình.

Xa xa, Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia đều quan sát từ đầu tới đuôi và chỉ biết hai mắt nhìn nhau, chả biết nói gì cho phải.

"Không phải ngươi muốn thử kiếm à?"

"Chẳng phải vừa thử rồi đó thôi?" Thạch Hạo đáp.

Hiện tại đang chiến đấu cùng cấp, chiến tướng không ở cảnh giới vốn có của bản thân, quyết đấu như vậy cũng xem như là thử kiếm à? Hai ông lão không biết nói năng gì nữa.

"Tới, thử kiếm tiếp!" Thạch Hạo mặt không đỏ tim không đập lần nữa xuất thủ.

Bộ giáp trụ của chiến tướng bị chấn nát tán loạn bốn phương, hắn bị đánh tới mức trọng thương khụy trên mặt đất, không cách nào động đậy nổi.

"Không được, quá yếu, như một con gà con vậy, không thể đỡ nổi một đòn luôn, lẽ nào ta thật sự đã vô địch thiên hạ rồi à?" Thạch Hạo tự luyến nói.

Xích Long đứng cách đó không xa trợn mắt oan thầm, có bản lĩnh thì đi chiến một trận với người thuộc cảnh giới Chí Tôn đỉnh cao đi, tự luyến như vậy làm gì chớ.

"Ngươi.... sao không đi chết đi!" Chiến tướng tức tới điên cuồng.

Hắn cảm thấy mình quá oan uổng, rõ ràng cao cao tại thượng, mang theo pháp chỉ của Tiên vực xuống đây thì đáng lý phải được người cung nghênh chứ.

Nhưng kết quả lại bị người chà đạp, hành hung một trận, ngược lại đối phương còn bắt hắn tiếp chỉ, quá oan uổng mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK