Đám người của Tiên vực ngây dại, sao lại có cảm giác trái ngược vầy? Phía đối diện, mấy sinh linh kia đang liếc xéo bọn họ, tựa như là đang nhìn con mồi ngon vậy.
Bọn họ là hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương thế nhưng lại bị người khác xem thường, không hề để vào trong lòng vầy.
Dưới góc nhìn của bọn họ, đó là một đội quân không chính quy, từ tảng đá đến hồ điệp rồi còn có sư tử kiến vàng, là tổ hợp gì thế này? Không ngờ lại đè ép bọn họ.
Không phục cũng không được, bọn họ liên tục phái ra cao thủ thế nhưng đều bị những người này đánh gục, không phải là đối thủ, việc này làm đám người nóng bừng mặt mày, vô cùng mất mặt.
"Nè, chịu phục chưa, không phục thì cứ lăn lại đây, ta Thạch Bá Thiên đều bao trọn!" Đả Thần Thạch khiêu khích hò hét.
Tên này chắc chắn là một kẻ chuyên gây tai họa, bản tính là như vậy.
"Ngươi..." Quả nhiên, một đám sinh linh trẻ tuổi sắc mặt rất khó coi, ai nấy cũng nắm chặt nắm đấm, còn có người nhịn không được muốn xông tới.
Người trung niên Chí Tôn dẫn đầu hừ lạnh một tiếng ngăn cản những người này lại, nếu như đồng thời cùng lên thì chắc chắn sẽ bị tảng đá kia đánh ngãn, vậy lại càng mất mặt hơn.
"Bốn huynh đệ chúng ta sẽ chiến một trận với bọn ngươi, các ngươi cứ phái vài người nào ra cũng được!" Phía đối diện chợt có bốn huynh đệ đi tới, tướng mạo vô cùng giống giống, là sinh bốn.
"Ầm!
Tào Vũ Sinh núp phía sau nhất không muốn ra tay chợt bị Thiên Giác nghĩ một cước đạp ra ngoài.
"Kẻ nào đạp ta đó? Không phải tự ta lên chiến đâu đó!" Tào Vũ Sinh kêu la.
Tu sĩ của Tiên vực liền cười nhạo, cuối cùng cũng đã gặp được một tên 'bình thường', nếu như toàn là 'biến thái' như kia thì quá khủng khiếp rồi!
"Ngươi muốn đánh một trận với chúng ta?" Bốn huynh đệ cười cười đồng thời nhanh chóng động thủ vây quanh lấy Tào Vũ Sinh, bốn người bọn họ tựa như một thể vậy.
"Đừng, chuyện gì cũng từ từ hẳn nói chứ!" Tào mập kêu la.
"Chậm!"
Bốn huynh đệ cười lạnh, bọn họ xuất trận chính là cứu lại danh dự, chỉ có thể thắng nên làm sao có thể bỏ qua được.
Xoẹt!
Nhưng, trước khi bọn họ kịp làm ra động tác gì thì tên Tào mập nhìn như vô hại lại có tốc độ còn nhanh hơn bọn họ, bên tỏng cơ thể đan dệt vô số phù văn, ngàn vạn luồng kiếm khí.
Sát trận thứ ba!
Đây chính là trận pháp được khắc bên trong thể nội của Tào Vũ Sinh, nó được in khắc vào huyết nhục cùng xương cốt, dùng thân thể làm vật dẫn, đây chính là con đường mà hắn đang đi.
Quá đột ngột, bắt đầu từ trên thân thể hắn, phù văn đại trận nằm dày đặc và trong giây lát sau đó là che kín cả đất trời, mây mù hỗn độn cuồn cuộn, kiếm khí trào dâng.
Phụt!
Bốn huynh đệ đều trúng chiêu, mỗi người đều bị kiếm khí xuyên thủng, nếu không phải bọn hắn phản ứng lùi lại đủ nhanh thì hậu quả khó mà lường được.
Ầm!
Bốn người ngã nhào xuống đất, máu me be bét, vết thương đáng sợ, đều là bị kiếm khí chém thương, nếu là những người khác thì chắc chắn đã bỏ mạng rồi.
Đám người chẳng biết nói gì nữa, tên mập chết tiệt này rõ ràng thực lực rất mạnh, thể nội khắc lên trận pháp kinh người thế nhưng lại làm ra vẻ hèn mọn như vậy, giả heo ăn thịt hổ vả lại còn đánh lén nữa chứ.
Dù cho đám người Mục Thanh, Chu Lâm cũng quăng ánh mắt kỳ dị cho Tào Vũ Sinh, tên mập này chẳng phải hạn tốt lành gì.
Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa, tên mập này rõ ràng có thể thắng thế nhưng vẫn dụ dỗ chiến thắng đối phương một cách vô liêm sỉ như vầy, chiến thắng chẳng vẻ vang chútn ào.
"Đê hèn, vô liêm sỉ, khốn nạn, tiểu nhân!" Bốn huynh đệ không ngừng mắng to.
Mọi người thấy đã xảy ra vấn đề rồi, mái tóc rối bời, vết máu loang lổ và hiện nguyên hình là bốn vị thiếu nữ.
Khó cách lại mắng chửi như thế, một tên mập lại đi đánh lén bốn thiếu nữ.
"Không chịu nói sớm, ta rất thương hoa tiếc ngọc đó, được xưng là Tiếc Hoa công tử mà." Tào Vũ Sinh làm ra dáng vẻ như vậy.
"Cái tên mập chết tiệt này!" Bốn thiếu nữ phun ra ngụm nước vọt.
Tào Vũ Sinh đang hoàng trịnh trọng nhanh chân tiến tới hòng đỡ các nàng dậy, nói: "Oan gia nên cỡi không nên buộc."
Bốn thiếu nữ giân dữ, tên mập chết tiệt này còn muốn lợi dụng bọn họ nữa chứ.
Những người Tiên vực phía đối diện cứng họng, tên mập này chẳng biết tử tế là gì, ngươi có bản lĩnh vậy thì cứ giao thủ trực diện là được rồi, lại còn hèn mọn làm như thế nữa chứ.
Tào mập ảo não lùi về sau, bởi vì hắn đã chọc tức mọi người, không thiếu những thiếu niên kinh người của Tiên vực tiến về trước đồng thời căm tức nhìn chằm chằm khiến hắn không dám đứng đó.
Những hậu nhân của Ngao Thịnh cảm thấy quá mất mặt, nên biết, mấy trận vừa rồi bọn họ đều thua cả.
"Bỏ đi!" Vị trung niên Chí Tôn kia lên tiếng ngăn cản những người trẻ tuổi của gia tộc Ngao Thịnh lại khiêu chiến tiếp, lần này bọn họ đã quá nhục nhã rồi.
Nếu như truyền tới Tiên vực thì chắc chắn sẽ nổi sóng mênh mông, những đệ tử hậu bối này lại thảm bại không thể nào tả được, đều bị đánh bại cả.
Đương nhiên hắn cũng không quá lo lắng, một vài truyền nhân mạnh mẽ nhất trong gia tộc cũng không có ở đây, tất cả đều ở Tiên vực cả, từng người đều ở một phương, ngạo thị cùng thế hệ.
Đặc biệt là vị đại nhân trẻ tuổi kia thì lại đạt được chân truyền của Tiên vương, pháp lực hùng hồn, bễ nghễ người cùng thế hẹ!
Đám người hôm nay cũng có một hạt giống tốt, đó chính là đệ đệ của vị đại nhân trẻ tuổi của gia tộc Ngao Thịnh kia, hiện giờ vẫn đang ở thời niên thiếu, đang ở cảnh giới Thiên Thần, lúc này đang cần một viên đạo chung hoàn mỹ để dung hợp.
Thiếu niên kia có thiên phú tuyệt thế, có phong thái của vị huynh trưởng ngàn năm trước, tương lai nhất định sẽ vô địch huy hoàng, thế nhưng lúc này còn chưa trưởng thành và cách cảnh giới Độn Nhất còn rất xa, không thể xuất chiến được.
"Đạo hữu, không bằng ngươi và ta luận bàn một phen chứ?" Trung niên Chí Tôn nói đồng thời tiến về trước.
"Có thể!" Thạch Hạo lên tiếng đầy ngắn gọn.
Ầm!
Trung niên Chí Tôn xuất thủ, nắm pháp ấn Hoàng đạo đánh về phía Thạch Hạo, trông uy thế vô cùng dọa người.
Nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng hề né tránh gì cả, thẳng thắn thoải mái, cứ thế dò ra một bàn tay che ngợp bầu trời và trấn áp về trước, bao trùm lấy trung niên Chí Tôn kia.
Trong mắt rất nhiều người hành động này vô cùng bất cẩn, trấn áp một cách ngả ngớn như vầy thì cũng chỉ là lựa chọn của một người mạnh hơn đối phương mà thôi.
Quả nhiên, ánh mắt của tên trung niên Chí Tôn trở nên lạnh lẽo, triển khai pháp tướng thiên địa, thân thể như muốn cao bằng trời đánh giết Thạch Hạo.
Nhưng, hắn gặp phải khốn cảnh, thân thể bị ngăn cản, bàn tay lớn giữa bầu trời kia trùm xuống ép cho pháp thể của hắn không ngừng thu nhỏ lại và ép sát xuống mặt đất.
Hắn không cách nào động đậy được, dù cho là pháp ấn đã kết kia cũng tối tăm lờ mờ mất đi uy thế Chí Tôn.
Tất cả mọi người im bặc khiếp sợ nhìn một cảnh này, Thạch Hạo chỉ với một bàn tay đã có thể ép sát hắn trên mặt đất, tựa như cự long khiến tẩu thú sợ hãi.
"Xoẹt!"
Thần quang chói mắt, một vị khác xuất thủ lo lắng Thạch Hạo sẽ hạ sát thủ, hắn quyết đoán giết tới, vận dụng bảo thuật chí cường mà mình nắm giữ.
Nhưng, động tác của Thạch Hạo lại đơn giản và rất trực tiếp, bàn tay kia lại dò ra, ầm, lại trấn áp người này trên đất không cách nào động đậy được.
Mọi người kinh hãi, đây là thủ đoạn gì thế này, chỉ một người mà lại dễ dàng trấn áp hai đại Chí Tôn!
La Lâm, đệ tử của Thanh Y ngoác miệng lè lưỡi, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự đáng sợ của người mà sư tôn mình từng nhắc qua, đang ở cổ giới cằn cỗi này thế nhưng lại có thần thông cỡ này, kinh sợ mọi người tới từ Tiên vực.
Quá đơn giản mà, La Lâm hãi hùng khiếp vía, đối phương chỉ cần vung ra bàn tay là có thể trấn áp được đối phương rồi, hai đại Chí Tôn kia dù dùng sức lực ra sao cũng không thể giãu giụa được.
Đám người sợ hãi lo lắng Thạch Hạo sẽ đại khai sát giới, không khí nơi đây trở nên căng thẳng.
Nếu như Thạch Hạo động thủ thì bọn bọn chắc chắn sẽ chết, vì lẽ đó đám người này thấp thỏm lo âu, đối mặt với Chí Tôn mạnh mẽ như vầy thì dù bọn họ có đồng loạt ra tay cũng không thể ngăn cản được.
Thế nhưng lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, Thạch Hạo thu tay lại và thả ra hai vị Chí Tôn kia.
Hai vị thành đạo của gia tộc Ngao Thịnh tâm trạng phức tạp, ngoại trừ Chân Tiên ra thì đã nhiều năm rồi không một ai trong lĩnh vực Nhân đạo này có thể áp chế được bọn họ.
Người trẻ tuổi trước mắt này quá kinh khủng, chỉ một tay lại dễ dàng trấn áp một vị Chí Tôn, đã có tư thế vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo!
"Đa tạ đạo hữu hạ thủ lưu tình." Bọn họ đồng thời chắp tay, vừa này thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần người trẻ tuổi kia thi triển pháp lực thì sẽ giết chết bọn họ ngay.
"Nếu như tranh cướp đạo chủng kia thì ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Thạch Hạo nói.
Sắc mặt của hai người liền biến đổi, bọn họ tới đây cũng là vì Vạn Đạo thụ thì làm sao có khả năng bỏ qua chứ, nếu không sẽ không cách nào bàn giao khi trở về được.
"Đạo hữu, đây chính là đạo chủng mà bộ tộc ta Ngao Thịnh Tiên vương muốn có, đã dự tính thứ này từ lâu rồi." Một tên Chí Tôn lên tiếng.
"Vạn Đạo thụ trời sinh, ai có thể trồng chứ? Mỗi người đều dựa vào thủ đoạn riêng để đoạt được!" Sắc mặt của Thạch Hạo trở nên lạnh lùng.
Song phương đấu tranh, bầu không khí trở nên sốt sắng hẳn.
"Đi thỉnh giáo vị tiền bối kia thử, tới cùng là ai đã trồng Vạn Đạo thụ này." Thạch Hạo lên tiếng lần nữa.
Ở trung tâm hòn đảo lơ lửng kia có một cây bảo thụ phát sáng, tựa như là chân long uốn lượn, lớp da khô bong tróc, kết hơn vạn quả trái cây, mà dưới táng cây lại có một người đang ngồi xếp bằng.
Tóc tai của hắn bù xù, trên người quấn đầy xích sắt gỉ sét, khả năng là một loại tiên kim nào đó, chúng xuyên thủng xương bả vai và khóa chặt hắn ở nơi đó.
Hình thể của quái nhân này rất tiều tụy, hai mắt nhắm chặt không nhúc nhích, ngồi ngay ngắn tựa như đã tọa hóa vậy.
Thế nhưng Thạch Hạo biết hắn còn sống, bởi vì ngàn năm trước lúc bọn họ muốn nhổ đi Vạn Đạo thụ thì chính người này đã thức tỉnh và cản trở, nói đây là vật đã có chủ.
"Tiền bối, xin hãy thức tỉnh, chúng ta là hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương, đặc biệt tới đây để thu lấy đạo chủng tuyệt thế." Một vị trung niên Chí Tôn lên tiếng.
Ngoài ý muốn là, không ngờ người này lại mở mắt và sống lại, hai mắt của hắn mờ ảo thiếu đi hào quang, hiển nhiên đã bị trấn áp và xích ở đây trong vô số năm rồi.
"Xem ra, dòng dõi kia đã thất bại, không phải là đối thủ của Ngao Thịnh, nếu không Vạn Đạo thụ đã thuộc về dòng dõi kia rồi." Lời nói khàn khàn lên tiếng như vậy.
Hắn đã chờ vô số năm tháng, bị áp chế ở nơi đây cũng vì trông coi gốc cây này, chờ đợi khi nó trưởng thành thì sẽ có người tới lấy.
"Ngao Thịnh Tiên vương, vô địch thiên hạ, từ xưa tới nay không có mấy ai có thể tranh hùng với hắn." Vị Chí Tôn kia nói.
"Nhưng đây không phải là vật của Ngao Thịnh, là của một vị Tiên vương khác, lẽ ra là để cho hậu đại của hắn, xem ra hơn nửa dòng dõi kia đã bị đứt đoạn truyền thừa rồi." Người bí ẩn này thở dài.
Hắn đột nhiên ngẩn đầu khiến cho xích sắt dính đầy gỉ sét trên người vang lên rào rào, hắn tập trung về phía Thạch Hạo: "Không ngờ rằng ngươi tuổi nhỏ như vậy mà đã vô địch Nhân đạo rồi, ngày xưa gặp ngươi cũng xem như là duyên phận, cho người nè!"
Nói tới đây thì xích sắt trênn người hắn đứt rời, tiếp đó hắn đứng dậy đồng thời Vạn Đạo thụ kia vụt lên khỏi mặt đất và bay về phía Thạch Hạo.
Việc này khiến người khác ngạc nhiên, quá đột ngột mà.
Thạch Hạo không hề tranh cướp với hậu nhân của Ngao Thịnh, kết quả Vạn Đạo thụ lại được đưa cho Thạch Hạo.
"Ta đã hoàn thành lời hứa bảo vệ gốc cây này tới khi trưởng thành, nên trở về thôi." Nhưng lúc này, quái nhân tóc tai bù xù cứng ngắt cả người, lần nữa xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu hóa đá.
Cuối cùng, hắn hóa thành một bức tượng đá, khí thế sinh mệnh không còn gần như khô cạn, cứ thế chết đi ư?
"Ta đã đưa cho ngươi Vạn Đạo thụ rồi, ngươi hay chôn cất ta xem như là nhân quả." Đầu lâu của pho tượng đá kia phát sáng và yếu ớt nói thế.
"Tiền bối, người?" Thạch Hạo giật mình.
"Ta đáng lý đã chết từ lâu thế nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tới ngày hôm nay, nhất định thân tử đạo tiêu, chỉ hi vọng vạn cổ sau này thạch thai mà ta hóa thành có thể thông linh, một lần nữa có sinh mệnh." Tiếng nói của hắn càng ngày càng yếu.
Có thể như thế không?
"Chỉ là vào lúc ấy, thạch thai đã không phải là ta nữa, xem như là một thánh linh do thiên sinh thiên dưỡng, chỉ mong rằng, nếu như có luân hồi thì sẽ có một ngày hắn có thể nhớ lại chuyện cũ." Hắn nói thế.
Thạch Hạo im lặng, nếu như có lựa chọn thì người này chắc chắn sẽ không chọn cách này, ký thác vào luân hồi tương lai, chuyện này tựa như chẳng hề có chút hi vọng nào, quá mờ ảo.
"Lúc cổ đại thi thoảng sẽ có thạch thai trời sinh xuất thế và hóa thành sinh linh, nếu như hoàn cảnh lớn cho phép thì có thể trực tiếp phi tiên, lẽ nào sẽ như vậy ư?" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm.
"Thạch thai hình người thiên sinh thiên dưỡng chân chính, không thể nói là tuyệt đối không có thế nhưng cách một khoảng thời gian thì sẽ tình cờ bắt gặp, tuyệt đối không bình thường, tất nhiên đó là đại năng cổ đại hóa đá và sau khi vô tận năm tháng trôi qua thì đã thông linh rồi đản sinh ra nguyên thần mới, có sinh cơ"
Tượng đá này vừa dứt lời thì sinh mệnh hoàn toàn đoạn tuyệt, mi tâm không còn phát sáng nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK