Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





"Phụt" một tiếng, kiếm gãy phát sáng đâm vào lồng ngực một vị vương hầu Hải tộc, chấn động mãnh liệt khiến hắn chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ.

Thạch Hạo giết đỏ con mắt, thân hình đẫm máu tiến lên, một đường đại khai sát giới, bảo thuật bùng phát, đoạn kiếm chói lọi chém ngang xẻ dọc, mang theo lượng lớn hoa máu.

Nó như một vị ma thần, sau khi vận dụng các loại bảo thuật và cốt văn, phía trước liền ngã xuống một đám lớn thi thể, máu tươi văng lên rất cao, rơi cả lên người, nó sớm đã trở thành một huyết nhân.

Đương nhiên bản thân Thạch Hạo đã bị trọng thương từ lâu, hơn nữa còn rất nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể kiên trì nổi.

Đột nhiên, Mạc Thiên nổi giận, Hàn Thiên tấn công, mấy đại Tôn Giả cũng cùng nhau phát động tổ hợp phù văn, muốn tiến hành lần tập sát cuối cùng, nó lập tức sa vào tình huống nguy khốn.

Sinh linh thuần huyết từ Thái Cổ Thần Sơn cũng làm khó dễ, bọn hắn cũng tiến lên công kích, những tông lão đại phái kia cũng cùng phát động tấn công, phù văn đan xen đầy trời.

Thạch Hạo mệt mỏi ứng phó, lúc này nó bị đánh bay lên trời, thân ở giữa không trung, nhiều chỗ bị thương, nó khó có thể thủ hộ chu toàn.

Hơn nữa tại lúc này nó cảm thấy một luồng khí thế lăng lệ đánh đến từ không trung, da đầu nó kéo căng, đầu cũng thấy đau đớn.

Nó đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi thiết trảo đen nhánh đã đến trước mặt, cực kỳ sắc bén, hàn quang lạnh lẽo bức nhân.

"Hây a!"

Thạch Hạo quát khẽ một tiếng, há mồm phun ra một đoàn thần quang đánh lên trên móng vuốt, tiếng kim loại va chạm vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, cuối cùng cũng ngăn được một trảo đó.

Đây là một con chim khổng lồ, toàn thân đen nhánh, đôi mắt giống như một vầng trăng máu, to mấy trăm trượng, nó bay lượn trên bầu trời, phù văn lưu chuyển, khí tức cực kỳ cường địa.

"Thôn Thiên Tước!"

Thạch Hạo cắn răng, nó cực kỳ kinh hãi động thời cũng tràn ngập lửa giận, con hung cầm tàn bạo đáng sợ này đã từng đồ sát mười vạn dặm. Nó cũng từng tấn công Bổ Thiên Các, chuyện Tịnh Thổ bị diệt cùng nó có liên quan rất lớn.

"Giết!"

Nó rống to một tiếng, bất chấp xung quanh, nó khống chế bảo cụ vọt lên tấn công con hung cầm kia, muốn cùng nó quyết chiến.

Nếu trong trường hợp bình thường nó tuyệt đối không phải đối thủ của tên chết tiệt này, nhưng tại địa phương đặc thù nơi đây thì không cần sợ hãi. Theo sự biến hóa thân thể của Thôn Thiên Tước thì có thể nhận ra, nó không thể so sánh với trạng thái đỉnh phong lúc trước.

Lúc trước con ma cầm này dang ra hai cánh cũng không biết lớn mấy vạn dặm, phủ kín cả bầu trời, phù văn chồng chất trút xuống như đại dương mênh mông, hung mãnh không thể đỡ.

Hiện tại đối phương chỉ hóa ra thân thể mấy trăm trượng mà thôi, nó hoàn toàn có thể tiến lên tranh phong, cùng đối phương đánh một trận.

Đối với Thôn Thiên Tước đây là một thiếu niên thiên kiêu, trong tay nó cầm truyền thừa bảo thuật Côn Bằng, là mục tiêu của nó lần này. Đồng thời nó cũng nhận ra thanh đoạn kiếm này, nó căm hận đến tận xương tủy, vì thế nó muốn giết chết thiếu niên này.

Trên thực tế nó tự cho mình là cao cao tại thượng, vốn là sẽ không biết đến một tu sĩ cấp thấp như vậy, cũng không biết trong lòng Thạch Hạo còn hận nó hơn.

Thạch Hạo khống chế bảo cụ xông lên trời, đuổi theo Thôn Thiên Tước ở trên không. Nó giơ kiếm lên trảm xuống.

Đoạn kiếm hào quang đại thỉnh, cùng lông vũ màu đen va chạm, âm thanh keng keng truyền đến, trực tiếp chém rụng mấy cái lông chim rớt xuống.

Thôn Thiên Tước giận dữ, nó xoay người bổ xuống, há miệng phóng ra một đoàn hỏa diễm màu đen, hư không bị thiêu đốt muốn sụp đổ.

Cùng lúc đó những người khác cũng xúm lại dày đặc, không để cho Thạch Hạo có cơ hội chạy thoát, mọi người cùng nhau xuất thủ tấn công.

Thế nhưng Thạch Hạo chỉ chăm chăm nhằm vào Thôn Thiên Tước, thà rằng bị thương cũng tấn công con ma cầm kia, máu tươi trên người nó thỉnh thoảng bắn ra, giao phong càng thêm kịch liệt.

"Phịch"

Rốt cục nó cũng rời lên trên người con ma cầm nãy, vết thương toàn thân càng thêm nghiêm trọng, nó cầm kiếm đâm xuống người con ma tước mấy trăm trượng này.

Ầm một tiếng, kiếm quang chói mắt trực tiếp xuyên qua hắc vũ chui vào trong thân thể đối phương, Thôn Thiên Tước kêu lớn một tiếng, giương cánh chao liệng, rung động mãnh liệt, nó muốn hất văng tên nhóc trên người.

Ô quang tăng vọt, Thôn Thiên Tước nhanh chóng thu nhỏ lại, nó hất văng Thạch Hạo xuống, sau đó biến thành nhân hình rơi xuống đám người trên tế đàn. Sau lưng hắn máu tươi tuôn chảy, bị thương còn khiến nó phải hạ xuống, đối với ngày thường quen cao cao tại thượng như nó thì khó có thể tưởng tượng được.

Thôn Thiên Tước nhìn Thạch Hạo không vừa mắt, biết được đối phương có thể có quan hệ cùng Quỷ Giả kia, nhưng thật không ngờ đối phương lại hận hắn như thế, không muốn sống mà xông tới.

Tại lúc nó xuất hiện Thạch Hạo liền nổi giận bất chấp tất cả lao tới, giống như đã nổi điên.

Đây là một trận chiến sinh tử, dù là người khác cũng nhìn ra hai người quyết sống chết, nếu ai chịu sự công kích của Thạch Hao đều gặp không may, hiện giờ khó có cơ hội giúp người ta buông lỏng chút. Vì thế Thôn Thiên Tước kêu khổ không ngừng, dù đã biến thành nhân hình đứng giữa đám người cũng không được, Thạch Hạo nổi giận chỉ tập trung toàn lực muốn đánh chết nó.

Lúc này máu tươi phun ra, bảo thuật tiêu hao, hai mắt đỏ lên, nó chỉ muốn chém đối phương ngay lập tức. Thôn Thiên Tước hóa thành một nam tử trung niên, thân mặc hắc y, trông vô cùng cao lớn, pháp khí trong tay liên tục phách trảm cùng nó đối chiến.

"Phụt"

Rốt cục, đoạn kiếm hạ xuống, trung niên nhân kêu to một tiếng, một cánh tay của hắn bị chém đứt, trong mắt hắn tràn ngập phẫn uất, còn có lửa giận.

Lúc trước hắn thiếu chút nửa bị Quỷ Gia chém đôi, nếu không phải nhờ đối phương trạng thái không tốt hắn đã chết rồi. Chưa từng nghĩ đến chỉ cách vài năm, khi gặp thanh đoạn kiếm này lại bị chém tiếp lần nữa, mà kẻ xuất thủ lại là một thiếu niên Hóa Linh cảnh, điều này sao hắn có thể chịu nổi?

Thôn Thiên Tước giận dữ cũng vô dụng, Thạch Hạo quấn chặt lấy hắn, liều mạng công kích, cuối cùng lại một kiếm quét tới chặt ngang đối phương, máu tươi phun đầy đất.

"Ngươi ... Không!"

Thôn Thiên Tước kêu to, cảm thấy mình quá xui xẻo, thân là chí cường giả hiệu lệnh Đại Hoang, quân lâm thiên hạ, linh thân lại chết tại nơi này.

Nơi đây không chỉ có mình hắn là Tôn Giả, nhưng tên nhóc này chỉ nhằm đúng vào hắn mà không chịu tấn công kẻ khác, nó có tức giận giơ chân cũng vô dụng.

Điều này chẳng phải có nghĩa nó cùng bảo thuật Côn Bằng vô duyên, không có khả năng nhận được sao? Hắn cực kỳ không cam lòng, không ngừng gào thét.

"Đi chết đi!" Thạch Hạo một cước tung ra đá bay một nửa thân thể bên dưới, một chân dẫm lên lồng người đối phương nhìn xuống.

Thôn Thiên Tước ngẩn ngơ, sau đó lập tức nổi giận, bị người chặt đôi người còn bị dẫm dưới chân như vậy, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, so với chém đầu còn nghiêm trọng hơn.

Nó là ai, hung danh truyền khắp Đại Hoang, là chí cường giả một phương hiệu lệnh thiên hạ, nhắc đến nó ai là không thay đổi sắc mặt? Nó là Thôn Thiên Tước vô địch.

Thế nhưng giờ phút này nó lại bị một thiếu niên dẫm nát dưới chân, đây là một loại vũ nhục, đối với những người ở đẳng cấp như nó là không thể tưởng tượng nổi.

Trên thực tế từ khi nó xuất thế đến này còn chưa tao ngộ chuyện tình như vậy, lúc còn nhỏ nó chưa từng gặp một thiếu niên chí tôn. Nó một đường càn quét tiến lên.

Bây giờ nó ở nơi này thể nghiệm loại cảm giác thất bại và sỉ nhục.

"Ngươi ..." Nó gào thét phun ra một ngụm máu.

Thạch Hạo không có thời gian lãng phí, những người ở xung quanh vẫn còn xuất thủ, lúc này nó một kiếm chém xuống, phụt một tiếng đem đầu lâu của nó chặt xuống.

Thôn Thiên Tước mang theo phẫn uất và tức giận hóa thành một cơn mưa ánh sáng biến mất, linh thân vẫn lạc.

Cùng lúc đó, tại nơi cuối cùng của biển cả, một con chim khổng lồ màu đen nổi giận, thân thể che khuất bầu trời, dài không biết bao nhiêu vạn dặm, nó chao lượn trong hư không.

"Ai giết linh thân của ta. Ta với ngươi không chết không ngớt!" Đây là bản thể của Thôn Thiên Tước, nó cực kỳ tức giận, cũng không biết đã chết trong tay một thiếu niên, nó còn tưởng rằng đã bị một vị Tôn Giả tập sát.

Trên biển nổi lên sóng gió trập trùng, một lão giao màu xám xuất hiện, dài không biết bao nhiêu, khủng bố vô cùng. Một phần lộ ra trên mặt biển đã dài hơn hẳn một sơn mạch bát ngát.

Cùng thời gian đó tất cả các phương hướng đều có cường giả xuất hiện. Một con Bệ Ngạn đứng vững trên vòm trời, toàn thân phát sáng. Như một vị thần cổ dân tế bái.

Bên ngoài vùng biển cấm kỵ không còn tĩnh lặng, Tôn Giả khắp nơi xuất hiện đợi kết quả, nghênh đón Linh Thân trở lại, đương nhiên cũng vì chặn đánh người có thu hoạch.

Chân thân bọn hắn không dám đi vào, vạn nhất chết ở bên trong thì thật không đáng.

Thế nhưng sẽ không có người bỏ qua, cường đại như bọn hắn khi biết bảo thuật chân chính xuất hiện cũng thấy điên cuồng, đó là bảo thuật chí cường khiến cho thần nghe đến cũng biến sắc.

Giờ khắc này, vị tổ phụ coi như bình tĩnh của thiếu nữ áo tím Vân Hi cũng xuất hiện, thế thì càng không nói đến những người khác.

Mấy vị Tôn Giả của Nam Vẫn Thần Sơn, Nghi Sơn, Ma Linh Hồ đều lần lượt xuất hiện, một nhóm cường giả mạnh mẽ nhất Hoang Vực đều đã xuất động, chờ đợi kết quả, chờ đợi linh thân cùng hậu đại ở bên trong có thể có thu hoạch.

Nhưng người có thể hiệu lệnh Hoang Vực, thống trị vùng đất bao la đều tụ hợp nơi này, yên lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Mọi người vốn cho rằng có chân thân Tôn Giả tiến vào Côn Bằng Sào, trên thực tế là không có, những người này đều đợi ở bên ngoài.

Lúc này hào khí ở Bắc Hải cực kỳ khẩn trương, sinh linh trên biển đều yên lặng không dám lộ diện, vùng hải vực này quá khủng bố, từng luồng uy áp xuất hiện khắp nơi.

Trận chiến chính thức sắp đến rồi!

Bảo thuật Côn Bằng nếu như xuất hiện, những người này tất nhiên sẽ đánh đến thiên băng địa liệt, thậm chí nếu thần linh thời thượng cổ còn chưa chết cũng sẽ giáng lâm tại nơi này tranh đoạt!

Bão tố sắp nổi lên, hào khí càng lúc càng khẩn trương!

Không ai hoài nghi, trận chiến sắp tới sẽ khiến Bắc Hải sôi trào, cửu thiên cũng sẽ bị đánh tan, chí cường giả chân chính chiến đấu đủ khiến nơi đây lâm vào tận thế.

Lúc này trong động phủ Côn Bằng chiến đấu vẫn đang tiếp tục, trên tòa tế đàn, thân thể Thạch Hạo đã chịu nhiều vết thương, nó tuy rất cường đại, một đường đánh giết nhưng cũng sắp không kiên trì nổi nữa.

Trong lòng thở dài, chẳng lẽ nó phải nhờ tiểu tháp để trốn thoát sao? Thế nhưng nó thất sự không cam lòng, đó là một cơ hội cứu mạng, nếu cứ lãng phí như vậy thì thật đáng tiếc, nó muốn tự tay giết ra ngoài.

Trên thực tế những người này so với nó càng bất cam, nội tâm kinh hãi khó nói nên lời, thiếu niên này thật lợi hại, giết chóc khắp nơi, cũng không biết nó đã chém chết bao nhiêu cao thủ.

Chỉ riêng Tôn Giả cũng đã bị nó chém chết bốn năm người rồi, chết oan uổng.

Những sự tình này nếu truyền đi tất nhiên sẽ gây chấn động Đại Hoang, kỳ tài như thế quả xứng là một đời thiếu niên chí tôn, thanh danh của nó tất nhiên sẽ truyền khắp đại địa rộng lớn.

"Không đúng, có chút cổ quái." Ngay tại thời điểm Thạch Hạo muốn vận dụng tiểu tháp, nó cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.

Bởi vì nó không cam tâm, trong lòng vẫn muốn cố gắng một lần cuối, tay cầm khối nguyên thủy phù cốt, đem những phù văn nó quan sát được nhờ đi theo con đường tu luyện của Côn Bằng ra diễn giải.

Tuy nó xem không hiểu, nhưng cũng có thể nắm bắt một chút hình thái bên ngoài, nó thúc dục lực lượng vào khối phù cốt trong tay, muốn xem có kỳ tích phát sinh hay không.

Nó cảm thấy có khi có thể kích phát thần uy nào đó cũng nên, dù sao bảo vật Côn Bằng lưu lại há là vật phàm, tất nhiên phải có dụng ý riêng.

Ngay sau đó nó bỗng dưng ngẩn ngơ, bên trong khối phù cốt này truyền đến một đoạn văn tự xuất hiện trong nội tâm nó, nói cho nó biết, đây không phải là bảo thuật chân chính, chỉ ghi lại chưa đến một phần ba.

Giờ khắc này Thạch Hạo thiếu chút nữa phát điên, liều mình quên cả sống chết, thiếu chút nữa mất mạng tại đây, cuối cùng chỉ nhận được một loại bảo thuật không trọn vẹn? Nó thật sự không cam lòng.

Trong lòng nó bùng lên một đoàn nộ hỏa, ba thành của bảo thuật có lẽ vẫn có thể chấn động thiên hạ, quét ngang Hoang Vực, thế nhưng vẫn kém xa so với kỳ vọng của nó.

"Bịch"

Ngay trong nháy mắt nó phân tâm, mấy vị Tôn Giả xuất ra pháp khí đánh thẳng lên bộ ngực của nó, trong tiếng răng rắc vang lên, Hùng Hài Tử tiếp tục bị thương, xương cốt bị đánh gãy.

Đó là pháp khí thời thượng cổ, cường đại vô đại, không trực tiếp đánh nát nó tại chỗ đã xem như kỳ tích rồi, bởi vì nhục thể của nó thật mạnh mẽ.

"Xoạt"

Một thanh chiến mâu bay tới cơ hồ xuyên thủng thân hình nó, máu tươi phun ra, Thạch Hạo kêu lên đau đớn, nó lảo đảo lùi lại, cơ hồ lâm vào tuyệt cảnh.

Mọi người vây quanh nó điên cuồng công kích.

Thạch Hạo con mắt lạnh lẽo, nhanh chóng ngăn cản, nó thật sự không cam lòng, sau đó gấp rút thúc dục phù văn vào bàn tay, muốn xem cho rõ tại sao truyền thừa chưa đủ một phần ba.

"Ầm!"

Ngay lúc đó khối phù cốt Côn Bằng trong tay nó phát sáng, hơn nữa trung tâm của tế đàn nổ tung, đó là nơi trung bày bảo cốt.

Trong tiếng ầm ầm truyền đến, từng dải ngân hà xuất hiện bao phủ cả tế đàn, khí tức thần thánh tràn ngập, việc này khiến cho người ta chấn động.

Từng ngôi sao lần lượt xuất hiện, vô cùng hào hùng, giống như tinh tú trong vũ trụ giáng lâm xuống tế đàn, giống như trong thoáng chốc nơi đây xuất hiện tại giữa vũ trụ.

Cùng thời gian đó, nguyên vốn là vị trí tế đàn lại xuất hiện một cái động, trên cửa động có khắc hai chữ Hóa Ma, tiếng gió rít truyền đến cực kỳ âm trầm và khủng bố.

"Đây là ... Côn Bằng Hóa Ma động, sau khi bắt được hung thú Thiên Giai, còn có thái cổ thần linh nó sẽ ném vào trong này trấn áp đến chết!" Mọi người sợ hãi.

Không thể tưởng được Hóa Ma động trong truyền thuyết cũng xuất hiện, mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Cái động tối om, từ bên trong truyền ra từng đợt âm thanh gào thét, phảng phất như vượt qua thời không trở lại thời đại thái cổ.

Cùng với luồng ngân hà sáng chói bên trên so sánh, cái động này giống như một cái lỗ đen như vực sâu địa ngục, hình thành đối lập rõ nét.

"Mặc kệ những thứ này, trước tiên giết chết nó đi!" Mọi người lại lần nữa xông lên tấn công Thạch Hạo.

Một đám người vọt lên tấn công, lúc này Thạch Hạo tựa hồ không thể kiên trì nổi nữa, nó bị đánh bay lên không, miệng phun máu, khối phù cốt rời khỏi tay phân thành sáu khối bay khắp nơi.

Mọi người xôn xao, lập tức điên cuồng đuổi theo những khối phù cốt.

Trạng thái của Thạch Hạo tựa hồ rất kém, đứng cũng không vững, thân hình không ngừng lảo đảo lui lại.
"Ngươi vẫn là xuống dưới đi!" Linh thân Giao Tôn Giả xuất hiện.

Hắn xuất ra một chưởng đánh tới, cùng lúc đó một ít nhân vật lão tổ còn với Tôn Giả ra tay, cùng nhau xuất ra phù văn đánh Thạch Hạo rơi xuống Hóa Ma động.

Rất nhiều người thở dài, thiếu niên chí tôn rốt cục đã được giải quyết, thật sự là không dễ dàng, lúc trước một mình nó chém giết bao nhiêu cường giả? Liền Tôn Giả cũng phơi mình mấy người.

"Ha ha rốt cục cũng đánh chết nó rồi!" Có người thoải mái cười to, thiếu niên này khủng bố vô cùng, nếu như trưởng thành thì không có mấy người có thể áp chế nó.

Dù là các Tôn Giả cũng thở một hơi nhẹ nhõm, một khi thiếu niên chí tôn này thuận lợi quật khởi, liền bọn hắn hơn phân nửa cũng phải cúi đầu, chết như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Chém giết một thiếu niên chí tôn khiến cho mấy vị lão tổ, chí cường giả đều có cảm giác trút được gánh nặng, bởi vì áp lực từ nó quá lớn, vô cùng khủng bố.

Cũng có người cảm thấy tiếc nuối, đáng tiếc cho một thiếu niên thiên tài như vậy, giống như hoa quỳnh vừa nở triển lộ hào quang đã nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng trở nên khô héo.

Thiếu nữ áo tím Vân Hi thở dài, hài tử hung tàn này thật đáng sợ, trên con đường tu hành có thiên phú không gì sánh được, kết quả lại chết yểu.

Trên tế đàn mọi người hơi cảm khái một chút, nhưng ngay sau đó đều vùi đầu trong chiến đấu kịch liệt, vì vậy nơi đây lại tiếp tục sôi trào, phù cốt Côn Bằng phân thành sáu khối, mọi người điên cuồng kịch chiến muốn cướp đoạt.

Trong Hóa Ma động, Thạch Hạo đang rơi xuống bên dưới, tiếng gió thổi qua tai, tuy nhiên nó không hề tức giận, thậm chí trên khóe miệng còn xuất hiện nụ cười vui vẻ.

Nó cũng không phải đã sức cùng lực kiệt, nếu muốn nó còn có thể tiếp tục chiến đấu, chỉ là sau khi hiểu rõ bí mật trong khối phù cốt của Côn Bằng nó liền có ý định muốn mượn tay bọn hắn đánh rơi xuống đây.

"Các ngươi cứ tranh đi, tốt nhất là đánh cho thiên băng địa liệt, Tôn Giả của thần sơn cũng bị cuốn vào, như vậy ta có thể dễ dàng thoát khỏi đây rồi." Hùng Hài Tử lau sạch máu nơi khóe miệng, vui vẻ nở nụ cười.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK