Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên một đám thiên tài xông tới, có thiếu nữ mỹ lệ làm rung động lòng người, cũng có thiếu niên mang khí tức ép người, bao vây chặc lấy nhóc tỳ, giống như là một bầy sói đói mắt xanh đang nhìn một chú cừu nhỏ trắng như tuyết, tất cả đều nở nụ cười không mấy thân thiện.

"Thế nào, các ngươi muốn đánh hội đồng?" Nhóc tỳ cảnh giác, ánh mắt xoay chuyển.

"Đối phó với ngươi mà cần phải hội đồng, ngươi tưởng mình là Thượng cổ Thánh nhân chuyển thế sao?" Đám người đều trợn tròn mắt, tở vẻ khinh thường.

"Haizz, vậy mà ta còn tưởng sẽ có một hồi ác chiến, tung hoành Thiên tài doanh, đánh đâu thắng đó, sau này truyền đi sẽ là một đoạn giai thoại nữa chứ!" Nhóc tỳ mơ tưởng, nắm chặc quả đấm nhỏ, ánh mắt lung linh trông cực kỳ say sưa.

"Đi chết đi!"

Đám người khinh bỉ, thằng nhỏ này thực sự muốn ăn đòn, mặc dù chỉ là nói mê, nhưng mà rất đáng ghét, những thiên tài này đều là ra cải trắng hết sao?!

Nhóc tỳ cười gượng, nói: "Ta thực sự muốn như thế, nhưng mà thôi, lỡ đả kích đến tâm linh còn yếu đuối của các ngươi nữa thì khổ, suy nghĩ một chút hay là thôi đi vậy."

Con bà nó, khiêu khích một cách trắng trợn, phải cho tên nhóc con này một trận nhừ tử, làm cho người khác tức muốn chết đi mà.

"Ta tên là Ngạn Tâm, chút nữa đừng vì đau quá mà khóc nha!" Một thiếu nữ áo xanh muốn tham gia cuộc đổ chiến này lên tiếng, nước da trắng như tuyết, cặp mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào nhóc tỳ giống như cười mà không phải cười.

"Ta rất thích cùng người đẹp đánh nhau nha..." Nhóc tỳ cười híp cả mắt, người tuy không lớn, thế nhưng lại làm ra bộ dạng như Trư ca (Chắc giống như một thằng đàn ông được sờ nắn người đẹp vậy @_@, chắc là Trư Bát Giới^^), hành động này làm cho cả đám thiên tài không biết nói gì nữa, tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch cũng quá dâm đãng mà, đúng là muốn ăn đòn rồi.

Ngạn Tâm vẫn bình tĩnh nở nụ cười, thế nhưng dưới bàn chân lại xuất hiện gió, Phù Văn đan xen. Trực tiếp vọt thẳng tới trước rồi xuất thủ.

"Khoan đã, không được đánh lén!" Nhóc tỳ kêu to, nhanh chóng chạy đến sau lưng một thiếu niên gần đó.

"Ngươi có muốn đánh hay không hả?" Ngạn Tâm mặt ngọc giận dữ.

"Đánh chứ. Ngươi đã cho ta chiến lợi phẩm thì sao lại không đánh chứ." Nhóc tỳ làm ra vẻ như mình thắng chắc, sau đó chỉ về phía mọi người, nói: "Người nào thực sự muốn tham gia đổ chiến thì nhanh chóng lấy tiền đặt cược ra đi, nếu ít quá có thể ta sẽ không đồng ý đâu. Sau đó gom lại một đống rồi đặt xuống đất, cuộc đổ chiến mà chưa kết thúc thì cấm không được lấy lại."

"Nhóc con sao ngươi phiền phức quá vậy, một trận liền kết thúc, phí lời nhiều như vậy làm gì." Những thiên tài này ai nấy đều không kiên nhẫn được nữa.

"Ta nghiêm túc đấy, ta sợ đánh thắng vị muội muội xinh đẹp này, làm cho mọi người khiếp sợ, rồi từng người bàn lui, vậy thì chiến lợi phẩm của ta kiếm ở đâu đây?" Nhóc tỳ nói.

Ngạn Tâm cắn chặc răng, tên nhóc con này thiệt là đáng ghét, dáng vẻ như mình thắng chắc vậy. Trên gương mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, một lúc nữa nhất định phải làm cho nó kêu khóc không thôi.

Đám người đều rất tức giận, rất muốn đập chết nó ngay lập tức.

Cuối cùng. Bọn họ vẫn kìm nén sự tức giận trong lòng mà đưa ra cái gọi là chiến lợi phẩm, xem như là để mua vui mà thôi. Rồi lát nữa phải dạy dỗ nó một trận cho hả cơn giận.

"Tốt, ta có thể ghi nhớ được, đồ vật của từng người, một lúc nữa đừng thấy ta lợi hại, những vật này các ngươi đã không muốn thì đến lúc đó đừng có thu lại nha." Nhóc tỳ cười nói.

Cái được gọi là tiền đặt cựơc tự nhiên không cách nào so sánh được với Linh Dược, mọi người chỉ có chút ý tứ mà thôi.

"Tốt, tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch để xem ngươi hung hăng được bao lâu, hiện tại có thể đánh rồi đấy." Đám người cắn răng nói.

Ngạn Tâm ra tay, áo xanh phất phơ, như mây nhẹ vụt qua, cánh tay ngọc thon dài đánh về phía trước, một con Khổng Tước bay ra, giang cánh bay lượn, phát ra ánh sáng chói mắt, tấn công về phía nhóc tỳ.

Nhóc tỳ cười hì hì, hai tay Phù Văn đan dệt, hóa thành một cây búa màu bạc, nằm gọn ở trong lòng bàn tay, mạnh mẽ nhảy bật lên, trực tiếp chặn đánh Khổng Tước xanh.

Giữa trời vang lên tiếng sấm nổ, ánh bạc đột nhiên bùng phát, như một thác nước mênh mông đổ xuống, một mảnh trắng bạc, tâm thần mọi người bị chấn động ông ông cả lên, khó tự kiềm chế được.

Ầm!!!

Trong khi mọi người đang trợn tròn mắt, nhóc tỳ cầm trong tay cây búa bạc, giống như Lôi Thần hạ giới, trực tiếp đánh tan con Khổng Tước xanh hóa thành một trận mưa ánh sáng, rồi nó rơi xuống đất.

"Thế nào, sợ chưa?" Nó cực kỳ xấu xa nhìn về phía mọi người mà kêu lên.

Chuyện vừa rồi làm cho mọi người giật mình, chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng trong chớp mắt lại bộc phát ra uy thế mạnh mẽ như thế, một búa nện xuống phù quang của Ngạn Tâm, khá là kinh người.

"Ít khoe khoang!" Ngạn Tâm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xuất hiện tầng sương mỏng, toàn thân toát lên từng tia chớp màu xanh lục, nàng nhanh chóng vọt tới, giơ tay phất về phía thân thể của nhóc tỳ.

Ở bên trong bàn tay, từng đường vân màu xanh lục, như một cái lưới bằng ngọc bích, úp về phía trước như phải bắt cho bằng được nhóc tỳ.

"Muội muội, vô dụng mà thôi!" Tay phải cầm búa bạc của nhóc tỳ chấn động kịch liệt, bỗng nhiên nỗ tung, ầm một tiếng rồi đem cái lưới ngọc bích đánh nát tan, mà chính nó cũng nhanh chóng xông tới. Bụp một tiếng liền nắm lấy cổ tay của Ngạn Tâm, kéo mạnh một cái, rồi lại xoay tròn, liền bắt được nàng từ phía sau.

Sau đó trên ngón tay nó xuất hiện Phù Văn màu bạc lấp lóe, tỏa ra hào quang, đặt trên cái cổ trắng như tuyết của Ngạn Tâm, khống chế nàng ngay tại chỗ.

Ai nấy đều đờ người ra, Ngạn Tâm dĩ nhiên thất bại? Hơn nữa lại thua rất nhanh, chắc là do bất cẩn nên mới thế.

Thiếu nữ Ngạn Tâm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, bị một tên nhóc đùa giỡn gọi là muội muội, ý định ban đầu là muốn đánh cho nó một trận, không ngờ rằng chưa gì thì đã bị bắt làm tù binh, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng lên, khó có thể chịu được.

Nhóc tỳ không ngừng cười khà khà, hướng về mọi người mà chớp mắt, ý bảo là ta đã thắng, Ngạn Tâm xấu hổ, bỏ đi ra ngoài, sờ sờ vào cái cổ trắng ngần, sau đó lại nắm chặc nắm đấm.

"Đánh cược thua cuộc, không thể chơi xấu!" Nhóc tỳ nhắc nhở, sau đó nói tiếp : "Người kế tiếp!"

Người thứ hai ra trận vẫn là một thiếu nữ, trên người mặc một cái áo da thú, làn da có màu lúa mì, là một người đẹp vừa gợi cảm vừa ngỗ ngược, nàng tên là Phiêu Tuyết, giống như là báo săn, hung mãnh mà đánh giết tới.

Chỉ trong nháy mắt, chung quanh hào quang đầy rẫy, đan xen lẫn nhau tạo thành một thanh chiến mâu, từ bên người hóa thành từng tia sáng rừng rực, bay thẳng về phía trước, phải xuyên thủng cho bằng được cả người nhóc tỳ.

Phiêu Tuyết toàn lực tấn công, nhìn thấy Ngạn Tâm do bất cẩn mà thất bại, nàng liền sử dụng ngay đòn sát thủ, một thanh chiến mâu phá không, phát ra những tiếng vù vù, cực kỳ lộng lẫy.

Nhóc tỳ khẽ ồ lên, động tác cực nhanh, trong chớp mắt tránh sang một bên. Sau đó hai tay nắm lại, một cối xay màu bạc xuất hiện, nhanh chống nghiền ép mọi thứ, những tiếng kêu răng rắc không ngừng vang lên bên tai, thanh chiến mâu liền bị đánh tan.

Kết quả này làm chấn động mọi người, nếu như nói lúc nãy nhóc tỳ chiến thắng chỉ là do may mắn, vậy hiện tại thì sao? Thực lực tuyệt đối đáng sợ, cự kỳ mạnh mẽ.

"Vèo" một tiếng, nhóc tỳ vọt thẳng tới, đầu tiên nhấn nhẹ ngón tay lên cái eo thon của Phiêu Tuyết, nhất thời làm cho nàng giống như là bị sét đánh, sau đó một chưởng xoẹt qua, làm một cọng tóc rơi xuống đất. Rồi cấp tốc lùi lại.

Thắng hoàn toàn, nếu là đối đầu với địch nhân, hai kích này đủ để đánh gục đối thủ.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, cái tên nhóc vắt mũi còn chưa sạch này quá lợi hại mà. Đúng là một con hung thú dũng mãnh mà tinh lực lại dồi dào, nắm giữ lực xung kích cực kỳ mãnh mẽ.

"Ta rất thích luận bàn với người đẹp. Lại được chiến lợi phẩm nữa chứ, cảm ơn nha." Nhóc tỳ cười hài lòng.

Mọi người đều hóa đá, rất lâu sau cũng không lên tiếng, đứa nhỏ này lại có thủ đoạn như thế, chắc chắn có thể gia nhập Thiên tài doanh, tại sao chỉ là một đệ tử bình thường?

"Có còn hay không? Mau lên, chiến lợi phẩm thật là nhiều, tất cả đều là của ta." Nhóc tỳ giống như một tên nhóc tham tiền, trợn tròn mở to cặp mắt. Nhìn những Dược tán, Bảo Đan, Cốt Thư đang nằm trên mặt đất.

Người thứ ba thật lâu sau vẫn chưa thấy xuất hiện. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Xoay người nhìn lại, thì phát hiện ra một người đang bị thương --- Chu Vũ Hào.

Hắn xấu hổ vô cùng, vừa nãy hắn đứng ở trong đám người kia. Bị nhóc tỳ chế nhạo, cũng không có đi ra. Hiển nhiên cũng chỉ thuận tay đưa ra một ít tiền đặt cược, hắn tin tưởng tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch này nhất định sẽ bị những người trước mặt kia dạy dỗ rất thê thảm, sẽ không nghĩ sẽ đến phiên hắn lên sân khấu.

Xung đột đẫm máu lần trước, mấy trăn tên đệ tử bình thường bị bạo động suýt chút nữa giẫm chết hắn, nếu trong tộc không đưa đến Bảo Dược, ít nhất phải mấy tháng sau thì hắn mới có thể xuống giường đi lại được.

"Này, không nên lo lắng, cũng đến lượt ngươi rồi." Lần này nhóc tỳ chủ động xuất kích, trong nháy mắt vọt tới.

Chu Vũ Hào lui về phía sau, hiện tại thân thể của hắn rất yếu ớt, sao có thể tham gia chiến đấu được, nhưng mà đã chậm rồi, nhóc tỳ đã đến bên cạnh, một quả đấm xuất hiện, đánh thẳng lên trên khuôn mặt của hắn.

"AAA..." Chu Vũ Hào mũi miệng toàn máu, bay ngược ra đằng sau, trước khi hôn mê, trong lòng hắn chợt nổi lên một nghi vấn, cảm giác của cú đấm này sao lại quen thuộc đến như thế? Rất giống với một quyền của tên nhóc đê tiện kia đã đánh mình lúc trước. Đúng rồi, nó chính là ca ca của Thanh Phong. "A phốc" Chu Vũ Hào trước khi ngất liền phun ra một ngụm máu, rõ rãng đã nhớ đến rất nhiều chuyện.

"Người tiếp theo." Nhóc tỳ quơ quơ nắm đấm nhỏ, đối với Thanh Phong nói: "Chính là tên oắt con này đã bắt nặt đệ sao? Sau này làm giống huynh, trực tiếp một quyền đánh ngã."

Hai mắt Thanh Phong tỏa sáng, nắm chặc nắm đấm, vô cùng phấn chấn, trong lòng xuất hiện một luồng động lực cực kỳ mạnh mẽ, nó muốn nhanh chóng tiến lên, nhanh chóng đột phá.

"Tiếp tục!" Nhóc tỳ mở miệng, tiếp tục khiêu chiến.

Kết quả, liên tiếp mười tám trận, nó toàn bộ đều thắng, không một ai là đối thủ cả, lập tức làm kinh động đến toàn bộ Thiên tài doanh, càng ngày càng có nhiều người chạy tới xem.

"Tên nhóc này là đứa nào, thật là hung hăng, dám tới nơi của chúng ta mà gây sự, ai sẽ là người trấn áp nó đây."

Hiển nhiên có người không cam lòng mà ra tay, kết quả nhóc tỳ lại thắng tiếp mười trận, thắng suốt hai mươi tám trận, nhóc tỳ một đường cuồng ca, không một người nào có thể áp chế được nó, khiến cho náo động cả lên.

"Ở chỗ này ta muốn nói một chuyện, Thanh Phong chính là đệ đệ của ta, bắt nạt nó chính là bắt nạt ta, ta sẽ thường xuyên bàn luận với người đó!" Nhóc tỳ mở miệng, nói ra mục đích thật sự của việc nháo loạn hôm nay.

Nếu là lúc đầu, nó nói như thế phỏng chừng mọi người sẽ cười nhạo, thậm chí có người trực tiếp nhảy lên gây sự, nhưng hiện tại lại không như thế, tất cả mọi người trong lòng đều rùng mình.

"Vũ Phong huynh, ngươi nên xuất thủ đi, nếu không sẽ không có ai có thể áp chế được tên quái thai này đâu." Có người mở miệng.

Bạch y Vũ Phong lắc đầu, vẫn không xuất thủ, nhưng bên trong con ngươi bỗng có tinh quang lóe lên rồi biến mất, hai tay hắn chắp sau lưng, rất lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.

Trận chiến này của nhóc tỳ, đã dấy lên một cơn bão, làm cho Thiên tài doanh mấy ngày sau đó khó mà yên lặng lại. Hơn nữa, không qua mấy ngày, nó lại tiếp tục tới, cùng người khác bàn luận, lại chiến bại không ít đệ tử.

Tin tức này truyền đến tai của những đệ tử bình thường, nhất thời tạo nên một hồi sóng to gió lớn.

Nhóc tỳ nói rõ với Thanh Phong, lại qua vài ngày nữa sẽ rời đi, phải một thời gian rất lâu sau mới trở về, nhưng mà bảo nó cứ yên tâm, đã nói với tất cả người trong môn phái rồi, lại có Trưởng Lão hội chiếu cố nữa, cho nên sẽ không có ai dám làm xằng làm bậy được.

Thanh Phong giờ cần nhất chính là thời gian, nó đều nhỏ hơn so với những người khác trong Thiên tài doanh, chỉ cần an tâm mà tu hành, nhất định có thể đuổi kịp.

Mấy ngày tiếp theo, nhóc tỳ không ngừng đến Thiên tài doanh, kết quả là kết giao không ít bạn bè, thực lực nó rất mạnh mẽ lại thêm lém lĩnh, khiến cho nó rất dễ kết bạn.

Rốt cục, đã đến giờ, nhóc tỳ lên đường, hướng tới dãy Bách Đoạn sơn.

"Nơi đó anh kiệt hội tụ, những người xuất hiện đều là đệ tử của các đại thế lực mạnh mẽ nhất, các ngươi khi tới đó phải thật cẩn thận, không được để xảy ra việc ngoài ý muốn nào đấy!" Trước khi đi, một đoàn nguyên lão nhắc nhở.

Lúc khởi hành, nhóc tỳ ngẩn cả ra, phát hiện chỉ có vài người, hình dáng chắc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tất cả đều lạ mặt hết.

"Thạch Nghị, con gái của Nhân hoàng, cùng với những người khác, còn có hậu duệ của Thái cổ di chủng nữa, đều được tộc nhân của bọn họ sớm hộ tống mà đi rồi." Đào Dã lên tiếng nói.

Đại thế lực đỉnh cấp tự mình điều động cường giả, bão vệ dòng dõi, đã đi về Bách Đoạn sơn mạch từ lâu rồi.

"Ta nhấn mạnh lại một việc, các ngươi rất có thể sẽ gặp được con non của Thái Cổ hung thú, cùng với những người bạn đồng trang lứa mạnh mẽ đến nổi không cách nào đánh bại được, nhất định phải tìm cách mà sống sót đấy."

Cuối cùng, bọn họ tiến vào nơi ở của Tế Linh, đi tới ngoài sân cách giàn dây hồ lô không xa, các trưởng lão yên lặng cầu khẩn, rồi sau đó thu lại những mãnh xương của Thái cổ di chủng.

Ầm một tiếng, nơi đây xuất hiện một mảnh hào quang, một cái hồ lô màu xanh hiện lên không ngừng lắc lư, một con đường màu xanh được xây dựng thành công, đoàn người cất bước đi vào, toàn bộ tiến vào trong thông đạo biến mất khỏi Bổ Thiên các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK