Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bé gái này tầm bốn năm tuổi, khá là xinh đẹp, thế nhưng lúc này trên gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, cặp mắt to tròn ngấn đầy nước mắt nhào lên trên người bà lão.

Bé không ngừng khóc lóc gào thét, cố gắng duỗi đôi cánh tay để che chở bà nội của mình, dùng thân thể nhỏ nhắn yếu ớt để ngăn cản không cho tên thanh niên kia làm hại bà lão.

Người thanh niên đó chẳng hề dừng lại, bàn chân đạp mạnh xuống hai bà cháu, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo và đầy tàn nhẫn.

Nếu như bị đạp trúng thì đứa bé nhỏ nhắn như vậy làm sao chịu đựng nổi chứ, mà bà lão kia thì cũng chẳng phải là cao thủ gì cả, vả lại tuổi tác lại rất cao nên không bị thương cũng lạ.

"Đừng làm hại nó!" Nơi khóe miệng của bà lão ứa máu, trên trán ngập tràn nếp nhăn, mái tóc bạc đầy đầu, dáng vẻ dãi dầu sương gió, bà ta dùng sức nhào tới và dùng thân thể của chính mình che chắn phía trước người đứa bé.

"Bà nội!" Đứa nhé khóc ròng, nước mắt lả chả tan nát cõi lòng.

Người thanh niên kia vẫn thuận thế đạp mạnh xuống, chỉ trong giây lát nữa thôi là sẽ dẫm lên trên người hai bà cháu.

Rầm!

Đúng lúc này thì người trẻ tuổi kia cảm thấy sau lưng đau nhức, đồng thời cả người bay phốc lên cao rồi té ầm xuống đất, gân cốt tựa như đứt đoạn, cả người đau đớn.

Đặc biệt là phần lưng, cơn đau nhức khó mà chịu đựng nổi.

"Ai?!" Hắn tức giận.

Bởi vì, hắn bị người ta dùng một cước đạp bay.

Vốn rằng, hắn muốn giẫm đạp hai bà cháu này thế nhưng hiện giờ mình lại bị người khác đạp bay, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Nhân tộc, hậu duệ của cửu Thiên, ngươi... dám xúc phạm ta?!"

Sau khi hắn nhìn thấy rõ Thạch Hạo và nhìn ra đây chắc chắn là Nhân tộc thì bỗng tức giận, sắc mặt tái xanh rồi trở nên âm trầm, quát: "Ngươi là nô bộc nhà ai?"

Bởi vì, dưới ánh mắt của hắn thì hậu duệ của cửu Thiên đại đa số đều là đầy tớ của các tộc, ít có thể tự do được.

"Ra tay với một đứa nhỏ, ngươi cũng tàn ác ghê đó chứ." Thạch Hạo đứng nơi đó nhìn về phía tên thanh niên đang nằm dài trên mặt đất.

"Mắc mớ gì tới ngươi, đây là nô bộc của nhà ta, muốn giết thì giết, muốn đạp thì đạp, chỉ là một tên Nhân tộc mà cũng dám làm càn trước mặt ta!" Chàng trai tức giận quát ầm lên.

Trong chốc lát, hắn bật nhảy rồi ánh mắt đầy đe dạo nhìn Thạch Hạo, bởi vì một cước kia tuy rằng rất đau thế nhưng Thạch Hạo vẫn chưa hề hạ sát thủ với hắn.

Lúc này, sinh linh xung quanh đều ngó lại.

"Thiếu chủ có sao không?" Đồng thời, phía xa có người nghe được động tĩnh thì xông nhanh tới, hiển nhiên là thủ hạ của chàng trai trẻ kia.

Đương nhiên cũng có một số người thốt lên đầy kinh ngạc, bởi vì, có một vài sinh linh đã nhận ra được Hoang, tuyệt đối không ngờ rằng lại là tên sát tinh này.

Ầm!

Thạch Hạo bước tới, một bước tung ra và bịch, đá thẳng lên trên người của tên trẻ tuổi này, và những câu chửi bới chuẩn bị được thốt ra đều bị chặn đứng lại.

Chàng trai này ngạc nhiên, hắn rất mạnh mẽ và lúc này cũng đã tận lực tránh né đồng thời cũng xuất thủ, ánh sáng tổ thuật che kín thân thể, thế nhưng vẫn bị đá bay.

Lần này cũng không giống trước, xương ngực hắn đã bị đá cho gãy nát vài cây và không ngừng hét thảm, miệng phun đầy máu tươi đồng thời ngã nhào trên mặt đất.

"Ngươi là ai, dám ra tay với ta?!" Người thanh niên này với ánh mắt nham hiểm nghiến răng nói.

"Anh bạn nhỏ, đi nhanh đi!" Bà lão nằm nhoài trên mặt đất thúc giục Thạch Hạo, sợ hắn sẽ trêu chọc lấy họa sát thân.

Bé gái với gương mặt đẫm nước mắt thế nhưng bên trong cặp mắt to tròn ngập tràn cảm kích cũng như hoảng sợ nhìn Thạch Hạo, nó không biết làm thế nào cả, không nghĩ tới sẽ có người ra tay tương trợ mình.

"Nhân tộc, nô bộc mà cũng dám động thủ với ta à, ta mặc kệ ngươi là chiến phó của Vương tộc nào, nhưng ngươi đều phải chết!" Người trẻ tuổi lạnh lùng nói.

Sắc mặt của cô gái ấy liền trắng bệch, đã bị dọa tới chết khiếp, hai cánh mũi không ngừng thút thít, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, nói: "Anh ơi, anh chạy nhanh đi."

Hai bà cháu không ngừng khuyên nhủ Thạch Hạo.

Xung quanh đã có không ít người nhận ra Thạch Hạo nên dồn dập bật thốt thành lời, bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Là Hoang, hắn tới rồi!"

Đồng thời, người hầu của tên thanh niên trẻ tuổi kia mang theo sợ hãi cũng như sát ý chạy về hướng này.

"Giết hắn cho ta!" Người thanh niên kia quát lớn đỏ cả mắt.

"Thiếu chủ, bớt giận đi, hắn là Hoang!" Những người này nhanh chóng đỡ lấy thanh niên trẻ này và bắt đầu khuyên can.

"Hoang, Hoang là thằng nào, là hắn?!" Chàng trai bừng tỉnh trong cơn tức giận, vẻ đỏ bừng trong mắt đã biến mất, hắn vẫn rất tức giận thế nhưng khi nhìn về phía Thạch Hạo thì chỉ biết bất đắc dĩ.

Bởi vì, chuyện nhốn nháo gần đây diễn ra thì có ai mà không biết cái tên Hoang này chứ? Đặc biệt là khi hắn được thả tự do, Bất hủ hạ pháp chỉ rằng, bất luận người nào cũng không được làm hại hắn.

Người trẻ tuổi này không cam lòng, đầu tiên là nói về thực lực thì chắc chắn không bằng, tiếp sau là nếu như tìm người đi trả thù người này thì lại kiêng kỵ tới tờ pháp chỉ kia của Bất Hủ giả.

"Hoang, tuy rằng ngươi rất mạnh thế nhưng chớ có quản tới chuyện của ta chứ? Đó là tôi tớ của nhà ta, ta muốn xử trí như thế nào thì sẽ xử như thế đó!" Người thanh niên này tức giận nói, hắn tới từ một Vương tộc nên có tư cách để cuồng ngạo như vầy.

Hai bà cháu đều ngây dại, bởi vì thông qua cách nói chuyện thì cả hai đều hiểu được, người được gọi là Hoang này rất dũng mãnh và khiến cho ngay cả thiếu chủ Vương tộc cũng phải kiêng kỵ.

"Anh ơi, anh cứu bà cháu chúng em với." Đứa bé lên tiếng, cặp mắt đầy nước khi chớp chớp thì lăn dài xuống hai bên má, vô cùng đáng thương.

Thạch Hạo gật gật đầu thậm chí còn không hề hỏi lý do, bởi vì không cần phải suy nghĩ nhiều thì cũng có thể nhìn rõ được tình cảnh hiện tại của hai bà cháu, thân là hậu duệ của cửu Thiên nên cuộc sống rất là thê thảm.

"Hoang, ngươi dựa vào đâu mà quản tới tôi tớ của ta?" Vị thiếu chủ Vương tộc lạnh giọng nói.

"Thiếu chủ, hay bỏ đi, cũng chỉ là tên đầy tớ thôi mà, không nên nóng nảy làm gì." Ở bên cạnh có vài lão bộc vội vã khuyên can, muốn hắn rời khỏi.

Chàng trai này tương đối bình tĩnh lại và không còn quát lớn nữa, bởi vì, hắn cũng đang sợ hãi, sớm đã nghe qua tin đồn về Hoang, nếu như có người chọc giận đối phương thì nói không chừng hắn sẽ diệt luôn cả người đó.

Thạch Hạo bắt đầu lên núi và hai bà cháu cũng đi theo sau, việc này làm cho hắn thở dài, giúp đỡ tạm thời mà thôi, cũng không phải hoàn toàn giải trừ đi hậu hoạn giúp hai người.

Ngộ Đạo sơn vô cùng khổng lồ, bước đi phía trên tựa như chỉ là một hạt bụi nhỏ vậy, ngọn núi trống trải tựa như cả trăm ngọn núi cùng gộp lại với nhau.

Người lên núi rất nhiều và rất ít người phi hành để bay lên, ai cũng từng bước một bước trên thềm đá hướng lên, bởi vì bọn họ muốn ngộ đạo nên nhất định phải như thế.

Đồng thời, nơi đây là vùng đất thần thánh của rất nhiều sinh linh, không cho phép bất kỳ ai có thái độ vô lễ, cần phải tôn kính.

Mặc dù ngọn núi rất lớn và khoảng cách lên trên đỉnh núi còn rất xa, thế nhưng Thạch Hạo cũng có thể cảm nhận được, bên trên đỉnh núi có một luồng tinh khí sinh mệnh như biển khơi, không cần nghĩ nhiều cũng biết, chắc chắc là Trường Sinh dược - Ngộ Đạo trà thụ.

Đồng thời, bên trên đỉnh núi có luồng ánh sáng dìu dịu chiếu khắp, dù cho ngọn núi rất lớn thì vẫn có thể cảm ứng được khí tức an lành đang cuộn trào.

Sinh linh trên núi rất nhiều và có người nhận ra Thạch Hạo nên cũng không dám lại quá gần, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.

Cứ thế, con đường lên núi vốn chen chúc thế nhưng xung quanh Thạch Hạo lại rất rộng rãi, không ai chen lấn cả.

Ngọn núi kiên cố, từng làn tiên khí lan tỏa, vừa nhìn thì đã biết là một ngọn tiên sơn thích hợp cho việc tu hành rồi, thành ra cũng khó trách lại được gọi là Ngộ Đạo sơn.

Bên trên con đường có một vài đình đài lầu các để người tới nghỉ ngơi, tuy rằng không phải rất nhiều thế nhưng lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp nơi đây, cộng thêm thác nước trắng xóa, tiên vụ tràn ngập trông rất tinh xảo và rất quyến rũ.

"Hả?"

Lúc Thạch Hạo ngẩng đầu thì nhìn thấy được tòa đình đài nơi xa xa, nơi ấy có một ít người trẻ tuổi đang tụ tập uống rượu nói chuyện.

Bên trên bàn không chỉ có rượu và thức ăn, mà còn có cả em bé!

Thạch Hạo nhìn thấy cảnh này thì cảm giác da đầu tê dại, bởi vì hắn thấy được đang có một chàng trai há miệng cắn lấy một đứa bé, máu tươi đỏ chót chảy dài xuống cái miệng to như chậu máu kia.

Bà lão đứng bên cạnh Thạch Hạo run rẩy, còn bé gái kia thì sợ hãi run người, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Thạch Hạo liền biết được, lý do vì sao hai bà cháu lại bị nhằm vào như vầy.

Nhưng vào lúc này thì một đám người trẻ tuổi trên đình đài đó ngó xuống và nhìn chằm chằm Thạch Hạo!

"Ta biết hiện giờ Phò mã đang ở vào thời khắc mấu chốt chuẩn bị lột xác, cho nên để tâm tìm tới một vài linh đồng Nhân tộc có huyết thống vô cùng kỳ dị, không nghĩ rằng lại xổng mất một tên và cũng đã bị Hoang phá hoại." Tên thiếu chủ Vương tộc từng bị Thạch Hạo đạp bay kia nói.

Đồng thời, lúc này hắn nhìn chằm chằm bên này với ánh mắt lạnh lẽo nhìn kỹ Thạch Hạo, khóe miệng nhếch lên vẻ khiêu khích.

Thạch Hạo thấy được, trong đình đài đó cũng chỉ có một người đang ăn thịt hài đồng, và lúc này cũng đang liếc nhìn xuống đây, nơi khóe miệng của hắn vẫn còn đang chảy dài máu tươi, bởi vì hắn đang nhai.

Ăn sống một đứa bé!

Đồng thời, bên trên có một chiếc mâm ngọc lớn có chứa vài đứa nhỏ khác nữa, đều là linh đồng Nhân tộc, trong cơ thể ẩn chứa một ít sức mạnh huyết thống kỳ lạ.

"Ngươi dám động tới thức ăn của ta, Nhân tộc, Hoang, ngươi cho rằng mình rất có tiếng nói?" Chàng trai ngồi trong đình dài kia lên tiếng, trong miệng vang lên những tiếng rôm rốp và máu tươi chảy dài.

Thời khắc này, da đầu Thạch Hạo căng cứng, không phải e ngại mà là có một sự tức giận trào dâng, hắn vọt tới và muốn đại khai sát giới.

Những người vẫn luôn đi theo sau Thạch Hạo sợ hãi, bởi vì khí tức lúc này của Thạch Hạo rất đáng sợ.

"Hoang, ngươi muốn làm gì đó hả?!" Tên thiếu chủ Vương tộc kia là người quát lớn trước tiên.

"Ầm!"

Đáp lại hắn cũng chỉ đúng một quyền, Thạch Hạo súc địa thành thốn, một bước là đã tới nơi đây và đánh về đám người ngồi bên trong.

Tuy rằng tên thiếu niên Vương tộc kia đã tận lực xuất thủ thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã lóe lên vẻ hoảng sợ, thân thể của hắn liền phù phù nổ tung.

Chỉ còn sót lại mỗi cái đầu lâu mang theo vẻ kinh hoảng và sợ hãi lăn lông lốc bên đình đài, hắn vẫn còn chưa chết thế nhưng lúc này lại còn đáng sợ hơn thế nữa, hắn đang gặm nhấm cơn giày vò tựa như sống đi chết lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK