Tế đàn này cũng chỉ có số ít người mới có thể đi, nối thẳng tới nơi sâu trong hoàng cung Thạch quốc.
Nơi đây rất yên tĩnh bởi vì không có sự cho phép của Thanh Phong thì không một ai có thể tiếp cận, là để bảo vệ bí mật, giảm thiểu tiết lộ liên quan tới con đường này cho ngoại giới biết.
Đồng thời, mặc dù có người tới nơi này thì cũng cần phải nắm giữ tọa độ không gian chính xác của Thạch thôn thì mới có thể khởi động tới Thạch thôn được.
Đại điện trống trải, vẫn là như thế, không có gì thay đổi.
Thạch Hạo từng sinh hoạt ở đây một quãng thời gian, từng tranh đấu với thế lực khắp nơi, bình định nội loạn trong Thạch tộc, tiếp đó còn đối kháng với ngoại địch, giết chết liên quân các giáo.
Năm đó hắn rất hùng dũng, đạo hạnh không cao thế nhưng lại dám hò hét chỉ mặt các đạo thống đồng thời cũng khiến cho từng cái phải nếm lấy vị đắng.
Lúc này hắn nhớ tới rất nhiều người, những lão nhân như Chiến vương, Minh vương, Bằng vương... còn khỏe hay không? Năm xưa đều rất tận tâm và phụ tá hắn từ tận chân tâm.
Cho nên, trước khi rời đi Thạch Hạo đã luyện chế một ít tiểu Niết Bàn đan để giúp bọn họ tấn thăng thành cảnh giới Tôn giả, có thể bảo vệ bình an cho Thạch quốc.
Chỉ là, lần này sau khi trở lại Thạch thôn và nghe được một chút phong thanh rằng, Thạch quốc bất ổn, có một chút nhiễu loạn.
Bởi vì, có một ít thế lực muốn nâng đỡ hoàng tộc đích hệ của Thạch quốc chân chính!
Thanh Phong mặc dù là người Thạch tộc thế nhưng trong mắt một số ít người chính thống thì hắn chỉ là chi thứ, có chút xa xôi với huyết thống hoàng tộc.
"Trước khi ta rời đi thì từng luyện chế vô số bảo đan, tạo nên một ít Tôn giả, hi vọng sẽ không làm cho ta thất vọng!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Hắn tin tưởng, Chiến vương Bằng vương sẽ không làm phản lại Thanh Phong, không phải là người như thế, và cũng chính vì có những Tôn giả như bọn họ thì mới có thể bảo vệ chắc ngôi vị hoàng đế mà Thanh Phong đang ngồi.
Đương nhiên, cũng sẽ có người âm thầm muốn phản công, bởi vì bọn họ kiêng kỵ không biết Thạch thôn ở phương nào.
Bởi vì, trong mắt của những người này thì nơi đó rất đáng sợ, từng xuất sinh ra tiểu Thạch, từng là nơi Liễu Thần sinh sống, và quan trọng nhất chính là hiện giờ nơi đó khả năng còn có con Chu Yếm Thần cấp.
Thạch Hạo nghe nói, sở dĩ có lần phong ba này thì khả năng cũng bởi vì, là phe địch cũng đã tìm được một sinh linh Thần cấp tới.
"Đúng là cung điện tồi tàn, vậy mà không thấy dị khi xưng là hoàng cung, nó còn không bằng nhà bếp của chúng ga nữa chứ đừng nói là cùng hoàng tộc đế tộc của dị vực so sánh." Hoàng Kim sư tử bĩu môi.
"boong!"
Thạch Hạo một cước dẫm mạnh nó xuống khiến nó câm miệng.
"Nếu như mày có năng lực thì đừng làm thú cưỡi cho tao nữa." Thạch Hạo chẳng hề sợ nó tức giận gì, bởi vì, nếu như nó bất trung thì sẽ làm thịt ngay và luôn.
Hắn có một tật xấu không cách nào sửa được, chính là thích ăn các món ăn dân dã, những huyết thống mạnh mẽ như vầy, dòng dõi Vô Úy sư tử rất hi hữu cho nên trong mắt hắn sẽ là 'mỹ vị thơm ngon'.
Hoàng Kim sư tử cũng chẳng biết làm gì nữa, nó muốn hận cũng không thể hận được, bởi vì, mỗi người đều bị áp chế, nếu như hận thì hận cũng không tới, chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
Nó vẫn đang nhẫn nhịn tiếp sức cho bản thân, sớm muộn gì cũng phải báo thù, phải chà đạp tên vô liêm sỉ này dưới chân.
Chỉ là, nó vẫn luôn hoài nghi, những ngày gần đây mình càng thuận theo thì gần như trở nên quen thuộc, việc này làm cho nó lo lắng, sợ sau này làm riết thành quen rồi thần phục hoàn toàn.
Nhưng, việc làm nó cao hứng nhất chính là, Thạch Hạo đã trúng Chiết Tiên chú, theo lý mà nói thì sẽ nhảy nhót không được bao nhiêu ngày nữa, sắp tới sẽ bị phế bỏ!
"Haizz, tờ khế ước chết tiệt kia, Tiên vương lưu lại thì làm sao mà giải trừ đây?" Hoàng Kim sư tử âm thầm nghĩ.
Nếu như không phải có tờ khế ước kia thì nó cảm thấy mùa xuân đang chuẩn bị ngập tràn.
Tiếng bước chân vang vọng, Thạch Hạo đi ra ngoài và đã kinh động đám hộ vệ, những người này rất cảnh giác.
"Ngươi... ngươi..."
Đúng lúc này, có một trong số đám thị vệ ngây người khiếp sợ nói lắp bắp không thành lời, hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
"Thạch hoàng!"
"Thiếu niên Nhân hoàng!"
Rốt cuộc thì cũng có vài người nói lên thành tiếng đầy kích động, lồng ngực chập trùng kịch liệt không tài nào tin vào con mắt của mình.
Năm đó, Thạch Hạo dùng sức một người bình định cả Thạch quốc, trấn áp toàn bộ phản bội ở khắp nơi, tiếp đó lại chính chiến ngoại địch, những người từng trải qua những chuyện này đều vô cùng ấn tượng.
Bịch bịch bịch, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
Còn có một vài thị vệ là người tới sau và không biết gì vê Thạch Hạo, lúc này đều ngẩn ngơ, làm sao lại xưng hô thiếu niên này là Nhân hoàng?
Bọn họ không cách nào hiểu được, bọn họ có Nhân hoàng của mình, là Thanh Phong, hiện giờ sao lại như thế?
Năm tháng không hề lưu lại chút gì trên gương mặt của Thạch Hạo, vẫn như mười mấy năm trước, vẫn thanh tú tuyệt luân, chỉ là cao hơn trước và đã trở thành một thiếu niên mà thôi.
"Hắn là?" Những thị vệ khác không hiểu.
"Còn không mau hành lễ, đây chính là tiểu Thạch năm xưa, đã từng là Thạch hoàng!" Có một lão thị vệ quát lên nhắc nhở.
Hai chữ tiểu Thạch còn nổi danh hơn cả cái tên Thạch Hạo.
Những người khác nghe thế thì miệng gần như nhét hết cả quả đấm vào, họ trợn mắt đầy khiếp sợ, đây chính là thiếu niên Nhân hoàng năm xưa ư?
Hắn... không phải lên trời cao, một mình giết thẳng lên thượng giới rồi ư, tại sao lại xuất hiện nữa vầy?
Tất cả mọi người đều biết, một khi lựa chọn con đường kia và tiến vào thượng giới thì sẽ không thể nào về lại được nữa, nhưng thiếu niên này lại khái sáng ra một kỳ tích thuộc về riêng hắn, lại xuất hiện nữa rồi!
"Bệ hạ!"
Đám người này quỳ rụp xuống đầy kích động, bởi vì, với bọn họ thì thiếu niên này chính là một truyền kỳ, có quá nhiều thần thoại đầy sắc thái.
Năm đó, tiểu Thạch uy chấn thiên hạ, quét ngang đối thủ, cuối cùng đã chiến đấu với bảy Thần từ thượng giới hạ xuống và chiến thắng, quả thật không tài nào tin tưởng được.
Dù cho rất nhiều năm đã trôi qua, dù cho tiểu Thạch đã rời đi thì danh hào của hắn vẫn còn lưu truyền.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho đám người đang âm thầm bày trò phải kiêng kỵ, tiểu Thạch trấn áp Thạch quốc, chém giết rất nhiều kẻ địch nên được rất nhiều người kính nể.
"Đều đứng lên đi!" Thạch Hạo dặn dò.
Tiếp đó, không cần bọn họ dẫn đường Thạch Hạo cứ thế tiến về trước, đối với đạo hạnh cao thâm như hắn thì linh giác nhạy cảm vô cùng.
Không cần nói là một tòa hoàng cung này mà dù là cả đại hoang vẫn bị thần thức của hắn bao phủ, tất nhiên sẽ biết Thanh Phong đang ở nơi nào.
Cung điện san sát, trong quốc gia nhân loại thì quả thực đây chính là kiến trúc hùng vĩ, đồng thời nơi đây cũng có bố trí trận pháp Thần cấp.
Chỉ là nếu so sánh với thế gia trên cửu Thiên thì quả thật quá đơn sơ và chất phác.
Những gia tộc kia, cung điện trong hư không, thần đảo nằm trên bầu trời, thác nước buông rủ từ mấy vạn trượng xuống, tựa như là tịnh thổ Tiên quốc.
"Thanh Phong!"
Thạch Hạo hô lớn, phía trên tường hoàng thành đứng vài người tựa như lâm đại địch, bọn họ đang nhìn thẳng về phía bầu trời ngoài tường thành, người cầm đầu trên tường hoàng thành chính là Thanh Phong.
Đã nhiều năm trôi qua và hắn đã lớn, tuy rằng mặt mày vẫn trắng nõn như trước thế nhưng không còn nhu nhược, trong mắt đã có vẻ kiên định, có sự quả cảm, đã thật sự trưởng thành.
Đột nhiên Thanh Phong quay đầu lại và nhìn thấy được Thạch Hạo, vẻ mặt trở nên kích động và hô lớn: "Tiểu ca ca!"
Hắn nhanh chóng lao tới, lệ nóng đầy mắt, thật sự quá kích động, từ biệt hơn chục năm và giờ gặp lại trong tình cảnh như vầy khiến hắn mừng rỡ, khiến hắn cảm động.
Những năm này bất luận gặp chuyện gì, dù cho sóng ngầm cuồn cuộn, có người nhìn chằm chằm hắn thì hắn cũng chẳng hề sợ hãi, càng không rơi lệ, nhưng hiện tại lại đang khóc.
Tâm tình của Thạch Hạo rộn rạo kịch liệt tiến lên nghênh tiếp, trong mắt hơi cay cay, từ biệt nhiều năm, chuyện cũ vẫn rõ ràng ngay trước mặt.
Năm đó hắn đã bảo vệ Thanh Phong chạy về Bổ Thiên các, thật sự là trẻ con không biết sợ mà, hai tên nhóc con đã đi qua không biết bao nhiêu vạn dặm đại hoang, và gặp vô số chuyện tình.
Khi còn bé Thanh Phong rất khổ, dưới sự an bài của trưởng bối nên đã phải thay thế cho Thạch Hạo và sinh sống trong một tòa trang biên nơi biên cảnh Thạch quốc, vì thay thế cho tên tuổi Thạch Hạo nên mới bị khổ như thế.
Thạch Hạo dùng sức ôm chặt lấy hắn, nói: "Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, đừng khóc!"
"Tiểu ca ca, đệ rất nhớ huynh đó, cho rằng sẽ không được gặp lại huynh nữa chớ." Thanh Phong lau đi vệt nước mắt rồi nói.
"Ta cũng nhớ ngươi mà, cho nên mới trở về nè!' Thạch Hạo nói, tiếp đó là lướt nhìn tứ phương.
Trên tường hoàng thành có một đám người đều kích động không thôi, thân thể run lên, bọn họ đều là những nhân vật quan trọng của Thạch quốc, ai cũng không thể tin vào mắt của mình, lần nữa nhìn thấy thiếu niên kia? Thiếu niên Thạch hoàng!
Đặc biệt là một ít lão vương, có người kích động vô cùng và cũng có người nặng nề trong lòng, lo sợ bất an.
Thượng giới là nơi nào? Một đi không trở về! Chỉ có tiểu Thạch vì quá nhớ hạ giới nên hắn sẽ trở về? Lời như vầy ra khỏi miệng chỉ có thể khiến người khác cảm thán, thiếu niên Nhân hoàng này vẫn thô bạo ngông cuồng như trước.
Có ai lên thượng giới mà có thể xuống lại chứ? Tất cả mọi người đều biết, cơ bản là không thể!
Nhưng, tiểu Thạch không chỉ trở về mà vẫn ngông cuồng như trước, đang nhìn chằm chằm bọn họ, khí thế kinh người.
"Ta nghe nói, bên trong Thạch quốc đang có kẻ làm loạn?" Thạch Hạo hỏi những người trước mắt, không hề che giấu gì, bởi vì ngày hôm nay, hắn không cần sợ hãi thứ gì cả!
Rất nhiều người liền biến đổi sắc mặt.
"Có người của Vũ tộc, tựa hồ đã liên lạc được với thần của bọn họ!" Thanh Phong nhỏ giọng nói.
"Ồ?" Thạch Hạo kinh ngạc, thật không nghĩ tới, năm đó Vũ tộc - nơi từng bị hắn đánh cho tàn phế mà lại bùng lên.
Ngày xưa, hắn với Vũ tộc là không chết không thôi, cừu hận vô cùng to lớn, hắn bị đuổi giết một đường và sau đó tru diệt ngược trở lại, chém sạch cao thủ của tộc này.
Đặc biệt là bên trong hoàng đô Thạch quốc này, tổ phụ của hắn là Đại Ma Thần Thập ngũ gia lúc trở về đã giận dữ phát điên, cũng vì thế đại chiến Thạch đô trấn áp những kẻ địch kia.
Thạch Hạo biết, Vũ tộc từng xuất hiện một ít thần nhưng ít nhất là trong thượng cổ, là sự tình rất xa xa trước kia rồi.
Tộc này có thần chú, có tế đàn để bóng người của một trong số vị thần đó của Vũ tộc xuyên thấy qua vô tận thời không và hiện ra một tia vết tích, năm xưa từng gây ra không ít phong ba.
Thạch Hạo từng trải qua những chuyện đó, và từng nghênh chiến qua một tấm pháp chỉ tả tơi mà Vũ thần lưu lại trên thế gian này.
Dù lúc hắn lên thượng giới thì vẫn luôn lưu tâm vấn đề này, và tra xét có cường giả tên Vũ thần này hay không, nhưng không hề phát hiện được gì.
Việc này làm hắn khó hiểu, thần của Vũ tộc đã ở đâu để hạ xuống hình chiếu?
Thạch Hạo suy nghĩ, lần này phải tìm cho ra lẽ mới được!
Cùng với đạo hạnh cao thâm thì Thạch Hạo cũng hiểu được, có thể hạ xuống hình chiếu từ một thế giới khác thì tuyệt đối không phải là cường giả đơn giản.
"Hừ, thật sự là một con rồng, lượn lờ khí chân long thuần túy?" Thạch Hạo nhìn ra phía ngoài thành thì lộ vẻ khác thường!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK