Lời nói của nó làm cho trong lòng mấy vị lão Vương vô cùng sảng khoái, tất cả đều phá lên cười, một năm qua trong lòng bọn họ lúc nào cũng bực bội, hiện tại đều bị thổi bay sạch.
Còn những tên thị vệ xung quanh thì cảm xúc càng sục sôi, nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều nắm chặc nắm đấm.
Từ khi Thạch Hạo chết đi, trong lòng mọi người ai cũng tức tối, còn có một làn sương mù khó mà tan biến đang bao phủ trong lòng họ, không cách nào phát tiết ra ngoài được, hết sức khó chịu.
"Nên chấm dứt và cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, phải để cho bọn chúng trả giá thật lớn!" Bằng Cửu nói, trong mắt có tinh quang lấp lánh như là tia điện vậy.
Những đại giáo này đã gián tiếp gây ra cái chết của Thạch Hạo, bây giờ chúng lại còn dám tới tận cửa đòi những hung khí kia, điều này đúng là khinh người quá đáng mà!
Hiện nay Thạch Hạo vẫn còn sống và đã trở về, nó vẫn quyết đoán như xưa, vẫn ngang ngược như cũ, là người dám cùng Thần khai chiến, nó còn có thể sợ cái gì nữa? Mọi người nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, huyết mạch ai cũng căng phồng, hết sức kích động!
Có người lấy tới một phần giấy mực kèm theo một số khối xương. Thạch Hạo ngồi im mặc mấy vị lão Vương chạm khắc theo y lời nó nói, dùng những lời nói kia trả lại cho chúng, lấy gậy ông đập lưng ông.
Đêm đó, trong cung đình đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều uống say, ngay cả những thị vệ canh giữ ở đây cũng vào tham dự, vì uống quá chén nên say khước nằm đầy đất.
Mấy vị lão Vương do say rượu nên khó mà kìm nén cảm xúc, hết khóc rồi lại cười, Thạch Hoàng chết đi làm cho họ cảm thấy rất ngột ngạt, không thể nào chấp nhận cái kết quả này, bây giờ rốt cuộc đã hoàn toàn tiêu tan.
Tất cả mọi người đều đã say hết, chỉ còn mình Thạch Hạo ngồi ở đó, ánh mắt sáng ngời như bó đuốc đang cháy, ở trong đêm tối đặc biệt rực rỡ.
"Cho chúng ta câu trả lời rồi sao?"
Ở đô thành Thạch quốc, trong một phủ nọ có một người đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, toàn thân đều bị ánh sáng mông lung bao phủ giống như một vị Thần, hắn nhận lấy lá thư rồi chăm chú đọc, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
"Thạch quốc ngang ngược thật đấy chứ, thật sự cho là có vài tên Tôn giả ở phía sau chống lưng là có thể xưng hùng thiên hạ hay sao? Mặc dù lúc này là thời đại không Thần nhưng cũng không có khả năng đó đâu!"
Buổi trưa, có thị vệ đưa thư vào trong cung điện, lúc này mấy vị lão Vương đã thức dậy từ sớm đang cùng với Thạch Hạo và Thanh Phong trò chuyện, ai cũng vui sướng, trên mặt đầy ý cười.
"Thư nhanh như vậy đã gởi về?" Minh Vương đi tới nhận thư, sau khi nhìn xong thì sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Bọn chúng đang cảnh cáo chúng ta, huyết kiếp rất có thể sẽ diễn ra, ảnh hưởng tới quốc gia...đây là muốn uy hiếp đến cùng sao?"
"Ồ, hăng hái thiệt, đoán trước được hoàng cung Thạch quốc ta sẽ gặp phải thiên phạt luôn, dẫn tới mưa máu sao?" Thạch Hạo sau khi xem xong thư liền nở nụ cười có điều hơi lạnh, nói: "Ta chờ xem đây!"
Buổi chiều đến, giữa bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây máu, che lấp cả mặt trời, vô cùng áp lực, đám mây kia chậm rãi bay về hướng hoàng cung rồi bao phủ nó lại.
"Tới rồi sao, đúng là không kiêng nể gì mà, lại dám xuất thủ như vậy!" Chiến Vương tức giận nói.
"Không đúng, đây là sát khí được sinh ra từ huyết tế hấp dẫn huyết vân đến, là muốn hoàng cung Thạch quốc ta xảy ra một trận huyết tế sao?" Bằng Cửu ánh mắt như điện.
Trên bầu trời ầm ầm vang dội, đám mây máu kia rất dầy kèm theo là tiếng sấm, vạch ra từng luồng tia chớp màu đen trông rất kỳ lạ, người thường ở Thạch đô sợ ngây người.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Có không ít người hoảng sợ. Đám mây kia đè xuống ngày càng thấp, rất nhanh đã kề sát mặt đất, che phủ cả cửa hoàng cung, giống như là muốn hạ xuống tai hoạ.
"Thạch Quốc vô đạo, nghịch thiên mà đi, giờ thiên phạt sẽ buông xuống!" Theo huyết vân hạ xuống, từ trong đó truyền ra một luồng âm thanh cực lớn, vô cùng uy nghiêm, chấn động mà xuống.
Trên đường ngay lập tức có không ít người hoảng loạn, người bình thường sợ nhất là những thứ kỳ lạ mà họ không biết, tất cả đều đang run rẩy.
"Yêu ngôn hoặc chúng, các vị không nên hốt hoảng, hãy xem ta chém yêu này!" Ở chỗ sâu trong hoàng cung truyền ra một giọng nói, vang vọng khắp trời cao.
Cùng lúc đó, một cái đồng lô* từ trong hoàng cung bay lên, lượn lờ ánh lửa, nó phát ra thần năng mãnh liệt đánh về phía đám mây máu kia.
(*) đồng lô: cái lò làm bằng đồng
Thế nhưng, đồng lô mới vừa tới gần thì đám mây màu máu kia lại bắt đầu bốc cháy, phát ra ánh đỏ tươi đẹp và thê lương, giống hệt như máu tươi nhuộm đỏ cả không trung.
Minh Vương ngẩn ra, sau đó tiếp tục thúc giục đồng lô muốn hóa giải hết mảnh mây máu này, khiến người ta giật mình là, nó vậy mà càng phát ra vẻ tươi đẹp và thê lương, hừng hực thiêu đốt, phù văn rậm rạp, đang bao phủ xuống.
"Đây là một tòa pháp trận nguyền rủa vô cùng lớn, hắn đến đây hẳn đã có chuẩn bị rồi, trong đó ẩn chứa vô tận sát khí, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu trừ sạch sẽ." Bằng Cửu nói.
"Thực sự là quá tàn nhẫn hung ác mà, hắn còn muốn huyết tế cả hoàng thành, muốn bi kịch như Hồng Vực diễn ra lần nữa hay sao?" Chiến Vương tức giận, người được phái đến quả nhiên tàn nhẫn, bày ra đại trận này là muốn tạo thành sát kiếp mà.
Mấy vị đại Tôn Giả tự nhiên sẽ không sợ, nhưng lại chưa chắc có thể bảo hộ được tất cả mọi người trong hoàng thành, nếu như một bộ phận người dân bị sương máu bao phủ, nếu thế họ sẽ biến thành máu tươi ngay lập tức.
Mấy vị Tôn Giả chuẩn bị bay lên trời để phá giải đại trận huyết tế này, đồng thời muốn tìm ra người bên trong và đánh chết hắn.
"Không cần, để ta!" Thạch Hạo nói.
Nó vỗ một chưởng vào không trung, tức khắc có một con Chu Tước tỏa ra ánh lửa hừng hực vô cùng kinh khủng xuất hiện, thoáng cái đã đốt cháy toàn bộ bầu trời, còn giúp gia trì cho bảo lô của Minh Vương đang ở trên đó.
Trong tiếng xoạt xoạt có rất nhiều phù văn nguyền rủa bị tiêu diệt, chúng rất nhanh tán loạn khiến cho đám mây máu kia cứ thế bị thu vào miệng bảo lô, sau đó bị luyện hóa thành tro bụi.
Bên ngoài thành có một người thân thể chấn động lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn biết pháp trận nguyền rủa này không làm gì được mấy vị đại Tôn Giả, nhưng tuyệt đối có thể dẫn đến huyết kiếp, sẽ làm cho một số thị vệ còn có người dân bình thường bị tế sống. Chưa từng nghĩ tới, lúc vừa mới bắt đầu đã bị người ta phá giải hết.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hắn trốn ở trong tầng mây nhìn vào trong đô thành Thạch Quốc rồi cẩn thận quan sát, hắn không tin mấy vị đại Tôn Giả kia có năng lực phá giải hết nhanh như vậy.
"Hửm?" Đột nhiên hắn lấy làm kinh hãi, vì phát hiện có người đã tập trung vào hắn.
"Đây là người nào, làm sao có khả năng đó!" Hắn tương đối sợ hãi, người đó so với mấy vị Tôn Giả Thạch Quốc mạnh mẽ hơn rất nhiều, linh giác bén nhạy đến dọa người, nên đã phát hiện ra hắn.
"Yêu ngôn hoặc chúng, dám xâm phạm hoàng đô Thạch Quốc, giết ngay lập tức!" Một thanh âm uy nghiêm trong hoàng thành vang lên, tiếp theo lời nói đó là một bàn tay rất lớn thò lên trên trời cao.
Người này thất kinh, hắn biết chống lại không được nên đánh tan đám mây rồi xoay người rời đi, do cảm thấy người này quá đáng sợ.
Nhưng mà đã chậm rồi, cái tay màu vàng đất lớn vô cùng, dày đặc phù văn, nó lập tức dò xét lên trên đó, bao phủ cả bầu trời cao, giống như thần thông Thế Giới Trong Lòng Bàn Tay vậy.
"Phá cho ta!"
Người này cũng là một Tôn Giả, mặc dù mới tiến vào cảnh giới này không lâu nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, am hiểu bày binh bố trận cùng với thi triển những thuật pháp kỳ lạ.
Vào lúc này, hắn ném ra mấy chục cây trận kỳ*, theo gió phóng lớn, cờ lớn kêu phần phật, căng mở thiên địa, muốn đánh văng ra bàn tay to kia để cho hắn chạy đi.
(*) cán trận kỳ: mấy cây cờ dùng để bày trận, cán ở đây là cán cờ.
Khiến người ta giật mình là bàn tay kia phát sáng như móng vuốt chim Bằng, phù văn càng thêm dày đặc, phức tạp khó lường, nhanh chóng thu hẹp lại, làm cho mấy cây cờ lớn của hắn nổ tung.
"Cái gì, đây là..." Hắn kinh hãi, muốn kêu lên mấy chữ pháp môn Côn Bằng, thế nhưng không còn kịp rồi, phịch một tiếng đã bị cái bàn tay kia bắt được, sau đó liền bị kéo vào trong hoàng cung, biến mất khỏi không trung.
Mọi người ở Thạch Đô chấn động, đây là năng lực thần kì cỡ nào chứ? Một tay từ trong hoàng cung thò ra đã tiến vào tầng mây, đây giống như là chuyện thần thoại vậy.
Chỉ một đòn mà thôi đã tóm được một vị nhân vật hết sức mạnh mẽ, điều này làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối, miệng khô lưỡi đắng!
"Yêu ma đã trừ, mọi người không cần để ý nữa." Âm thanh từ trong hoàng cung truyền ra làm ngừng mọi náo động, khiến cho tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, tràn đầy cảm giác an toàn, họ cảm thấy Thạch Quốc có nhân vật mạnh cỡ này bảo vệ nhất định sẽ hưng thịnh.
"Ngươi là..." Trong trung ương thiên cung, lời nói của người bị bắt phát run, hắn trợn to hai mắt, khó mà có thể tin được chuyện này.
"Ta gặp được ai? Không thể nào!" Hắn ra sức lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại một chút, hắn không thể nào tiếp thu được kết quả này, không thể nào tin được chuyện này.
Một người đã chết đi hơn một năm, làm thế nào lại xuất hiện được chứ?
Hắn cho rằng đây nhất định là ảo giác, là do Tôn Giả của Thạch Quốc bày pháp trận làm quấy nhiễu thần thức của hắn, nếu không phải thế thì sao có thể như vậy.
"Bốp!"
Thạch Hạo ngồi trên bảo tọa nhìn xuống hắn, vung ống tay áo lên đánh hắn té lộn đầu, đụng vào ký hiệu dày đặc trên cây cột, làm cho hắn miệng phun đầy máu tươi.
"Ngươi...thật là Tiểu Thạch hả?" Hắn thoáng cái bối rối, khi cảm nhận được lực Côn Bằng còn thấy được ánh mắt của thiếu niên kia, gã lập tức giật mình bừng tỉnh, tiếng nói cũng run run.
Chuyện này quá khó tin rồi, sẽ ảnh hưởng rất lớn đó!
Thạch Hạo lại có thể còn sống xuất hiện, vậy một năm trước người chết là ai? Chuyện này đã làm thay đổi nhận thức của hắn rồi, trong lúc nhất thời khó mà có thể tiếp nhận được chuyện này.
"Ta không đi gây sự với các ngươi, các ngươi nên cảm thấy vui mừng mới phải, thế mà còn dám tới Thạch Quốc ta quấy rối nữa à?!" Thạch Hạo trách mắng, tuổi nó còn rất trẻ nhưng đã có một luồng uy nghiêm rất lớn rồi.
Mặt tên Tôn Giả này xám như tro tàn, hắn biết mình đã xong rồi, với chiến lực Tiểu Thạch đã từng giết qua Thần, vậy thiên hạ ngày nay ai có thể ngăn cản nó? Hiện giờ mấy đại giáo còn hợp tác với nhau uy hiếp Thạch Quốc, đòi lấy Lò Luyện Hư Không, đây đúng là đã đá phải thiết bản rồi, nhất định sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào đâu!
"Ngươi làm sao...còn sống được chứ?!" Hắn cảm thấy quá khó tin rồi, toàn thân phát lạnh, thiên hạ này nhất định sẽ không tịch mịch nữa rồi, vì Thạch Hạo đã quay về trở lại, nó nhất định sẽ gây ra một cơn sóng gió lớn.
"Ngươi chỉ là một tù nhân, có tư cách gì hỏi hả." Minh Vương trách mắng.
Còn Thạch Hạo thì rất trực tiếp, lần thứ hai lấy bàn tay nắm hắn lên, sau đó thăm dò thức hải hắn, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy phe đã làm ra chuyện này.
"Ngươi...." Hắn tự nhiên muốn kháng cự lại, mi tâm hắn bắt đầu rạn nứt, sẽ phải nổ tung.
Thạch Hạo cấp tốc trấn phong hắn lại, ngăn cản không cho hắn giải thể, chỉ tiếc có một việc là liên quan đến bảo thuật của bộ tộc gã thì không có cách nào lấy được, vì có cấm chế thần bí của tộc họ.
Chẳng qua nó đã biết được đến tột cùng là những đại giáo nào đã hợp tác với nhau, lẩm bẩm: "So với suy nghĩ của ta còn nhiều hơn nữa, đúng lúc cũng cùng bọn chúng có nhân quả, nhân dịp này giải quyết hết luôn!"
"Xoạt!"
Một luồng kiếm khí quét qua làm cho đầu của tên Tôn Giả này lăn xuống, là bị chém rơi xuống, nguyên thần của hắn muốn chạy trốn lại bị kiếm khí cắn nát, hoàn toàn chết đi.
Trong hoàng cung, đông đảo thị vệ nhiệt huyết sôi trào, Thạch Hoàng vừa mới trở về liền chém giết một vị Tôn Giả cường đại, loại thủ đoạn này làm cho mọi người kính sợ, tất cả đều thán phục.
Bọn họ biết, chuyện kế tiếp sẽ còn kịch liệt hơn nữa, Thạch Hoàng chắc chắn muốn thân lâm đến những đại giáo bất hủ, đòi một câu trả lời hợp lý, thực hiện những lời đã từng nói.
Mấy vị lão Vương cũng nắm chặc nắm đấm, Thạch Hoàng quay về cường thế như vậy, quả nhiên có phong thái quân lâm thiên hạ, sau đó sẽ quét sạch thiên hạ, khí thôn sơn hà.
Lúc này, bên ngoài đang rất ầm ĩ, tin tức nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Trong hoàng cung lộ ra một cái bàn tay, phù văn lấp lánh phá tan mây mù, chụp bào một tu sĩ cường đại, bắt sống hắn, đưa tới một cơn náo động mới!
Có một số ít người biết cao thủ bị bắt đi là nhân vật nào, tất cả đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác có chút không bình thường, trong lòng họ vô cùng nghi ngờ, không lẽ là...
Suy đoán này do có người đã cảm nhận được một luồng khí cơ quen thuộc, trong lòng rất ngờ vực, cảm thấy đó là Côn Bằng lực, mà đương đại ai có thể tu hành bảo thuật này tới cảnh giới đó được?
"Không thể nào, tiểu Thạch đã qua đời rồi mà, thế gian này sẽ không ai có thể luyện được bảo thuật Côn Bằng đến xuất thần nhập hóa như vậy!" Có người lắc đầu, hủy bỏ suy đoán này.
Bên ngoài đang sôi trào cả một vùng.
Trận chiến này mặc dù ngắn ngủi nhưng lại đưa tới một trận sóng to gió lớn, do có một ít người biết được, người bị bắt đi là một Tôn Giả, là bị hốt đi đó!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK