Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỏi thiên hạ ai là anh hùng? Mình ta Tào đại Thiên tôn!" Tào Vũ Sinh hào hùng la lớn.

"Gâu!"

Kết quả, hắn bị một con chó chừng bàn tay đánh gục và giẫm đạp trên mặt không cách nào đứng dậy nổi, chó con đứng trên mặt rồi ngửa mặt lên trời gầm rú: "Gâu..."

"Một người to lớn như thế mà lại bị một con chó ghẻ giẫm trên đất, không dị khi la hét hả, mất mặt quá đi mất!"

"Gì mà đại Thiên tôn, ngay cả một con chó mà cũng không đánh lại và còn bị bắt nạt ra dáng dấp này, đúng là vô cụng mà, còn ra hàng ra lối gì chớ?"

Trên đường đi chợt có người kinh ngạc khi thấy một màn nay, ai nấy đều dồn dập bĩu môi chế nhạo Tào Vũ Sinh.

"Ồ, sao ta thấy kỳ kỳ, các ngươi đã nghe được tin kia chưa, Vương đại đã bị người bắt đi và tựa như có một con chó cũng nhúng tay vào."

Ven đường đi có không ít người, tất cả đều chạy về thánh địa Tu Di sơn.

Tu Di sơn, đây chính là thánh địa của dòng dõi Cổ tăng nhưng tiếc rằng, trong trận chiến năm xưa tòa Tu Di sơn này đã bị đánh cho phế và ẩn vào trong hỗn độn, không thể bắt gặp nữa.

Hiện giờ cũng chỉ còn lại xác đá, là một ngọn núi trụi to lớn.

Nghe đâu, năm xưa Tu Di sơn cao tới vực ngoại, được nhật nguyệt ngân hà vờn quanh, bao la vô tận, là đỉnh cao thứ tư trong thế gian, vạn thế bất hủ, được trồng không ít thần dược.

Ngoài ra, ở nơi đỉnh núi còn có tiên thảo, sinh sống Phật Đà thụ cộng thêm Bồ Đề tiên thụ, xem như là một trường sinh dược vô thượng.

Đáng tiếc, năm tháng lưu cuyển, huy hoàng đã từng đều rời xa, dòng dõi Cổ tăng trong trận chiến Tiên cổ sa sút thậm chí biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.

Thứ được gọi là huy hoàng, cái được gọi là trường sinh cũng chỉ là tương đối mà thôi, khi đại kiếp nạn thật sự ập tới thì không người nào dám cam đoan sẽ trường tồn vĩnh viễn.

Một đường thuận lợi, đám Thạch Hạo đã tiếp cận được di chỉ Tu Di sơn.

Trên đường đi là cổ sơn nguy nga nối liền không dứt, có thể tưởng tượng ra được sự tráng lệ năm xưa ra sao, hiện giờ vẫn còn ngập tràn từng tia khí tức bất phàm.

Hầu như cả ngọn núi đã bị vỡ vụn, trải qua đại chiến tuyệt thế thì ngọn núi cao hơn cả mặt biển đã bị người san bằng, còn cũng chỉ là nửa ngọn mà thôi.

Dây leo dọc ngang to lớn kinh người, độ ớn phải hơn vại nước thông thường, những phòng ốc to lớn nằm quanh dãy núi với linh khí vờn quanh.

Càng xâm nhập thì thực vực không còn xum xuê gì nữa, có một ít cổ địa xuất hiện và càng nhiều tàn tích hơn, có ngói vàng của miếu thờ, có gạch vỡ phát sáng.

Gạch ngói của dòng dõi Cổ tăng rất sang trọng, có gạch bạc của chùa miếu, có gạch vàng của miếu thờ, đều là của những ngôi chùa thần năm xưa, thậm chí còn có cả Tiên tăng ngồi xếp bằng bên trong, nhưng tiếc rằng sớm đã thành mây khói.

Chiến dịch kia đã diệt sạch thế gian.

Cổ giáo huy hoàng đã bị xới tung, Tiên tăng vương vô địch năm xưa được mệnh danh là Kim thân bất hoại mạnh mẽ đương đầu với đám người Du Đà, An Lan, kết quả vẫn bị người đánh tan kim thân.

Một ngày kia, pháp thể Trượng lục đổ nát và Tu Di sơn vỡ theo, ngọn núi chính cứ thế biến mất như vậy.

Một trận chiến đã từng, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thần thông Cổ tăng hiển lộ hoàn toàn, gì mà Phật quốc trong lòng bàn tay, gì mà Phật sống trong tương lai, gì mà Quá khứ bất diệt tăng, tất cả đều được hiển hiện, chém giết tới mức thiên địa đỏ đậm.

Nhưng thất bại vẫn là thất bại, nơi đây trở thành di tích, trở thành phế tích.

Như là một luân hồi, tóm lại sẽ có một ngày cuộc đại chiến sẽ lại nổi lên, cuộc tính sổ lớn sẽ tới, gió lửa khắp nơi, tiếng 'giết' rung trời, không chỉ lan tràn với cửu Thiên thập Địa mà sẽ là các giới trong chư thiên.

Có lời đồn nói rằng, ngọn núi chính Tu Di sơn vẫn có thể sẽ tái hiện, sẽ có Phật tướng dục hỏa trọng sinh từ trong phế tích và tham dự lần tính sổ kia, tiến hành cuộc chiến cuối cùng.

"Chỗ này lớn thật đó, đạo thống này năm xưa không biết bao nhiêu nhân khẩu?" Tào Vũ Sinh líu lưỡi.

Tiến vào rất sâu trong vùng núi này thì sẽ bắt gặp được một vài di tích chùa miếu, đại khái có thể tính toán số lượng được, địa vực thật sự rống lớn vô biên.

"Năm xưa đây chính là một khu Phật quốc, đều là những tăng nhân, sinh linh tới hàng tỉ, tất cả đều thờ phụng Tiên tăng vương, bái lạy Trượng Lục kim thân bên trong miếu thờ kia." Chó con cảm khái nói, vẻ mặt phức tạp tựa như đang nhớ tới một vài chuyện xưa.

"Đã nhớ ra được một chuyện xưa rồi à?" Thạch Hạo hỏi.

Chó con tặc lưỡi, nói: "Haizz, năm đó, phía trước Tiên tăng vương có một ao Công Đức, bên trong có trồng một cây phật liên và hạt sen được kết ra ăn rất ngon nha."

Thạch Hạo: "..."

Tào Vũ Sinh: "..."

Vốn tưởng rằng tâm tình của nó không được tốt, sẽ nói ra một chút chuyện đau buồn nào đó, ai ngờ rằng, nó nhớ mãi không quên cây phật liên trong ao Công Đức kia!

"Con cẩu vật này, đúng là lòng lang dạ sói mà!" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm.

Đã tới Tu Di sơn, nó là ngọn núi chính rất cao, rất bao la, thế nhưng nghe đâu cũng chỉ là ngọn núi vỡ mà thôi.

Trong mắt của Thạch Hạo Tào Vũ Sinh, nó tựa như là một vùng đất cao lớn, thật sự quá rộng lớn, hơn rất nhiều lần mà nhiều ngọn núi xếp chống với nhau.

Trên thực tế, nghe đâu bởi vì thiên địa có biến, Tiên tăng vương thi pháp thì nơi này đã nhanh chóng thu nhỏ lại, nếu không sợ còn to lớn hơn nữa!

Núi đổ, hoặc là vùng đất cao lớn, có màu xám, xung quanh là nham thạch san sát, vách đá cheo leo.

Xung quanh rất ít thảm thực vực xanh biếc gì cả, tất cả đều là cổ thụ, là những chủng loại kỳ dị cứng cáp cực kỳ, tựa như là rồng già cuộn trong nơi đây.

Nhưng, bên trên chỗ núi vỡ lại xanh mơn mởn tựa như một thảm cỏ xanh ngát, bên trên có một vài hoa cỏ kỳ lạ tỏa hương thơm ngát.

Dù cho nhiều năm trôi qua và nơi đây đã trở thành phế tích, thế nhưng vẫn rất bất phàm.

Thi thoảng tựa hồ có thể nghe được tiếng tụng kinh từ trong hư không truyền tới, cũng chính vì như thế nên không người nào muốn mở giáo lập phái nơi này, bởi vì trong lúc vô tình mà bị kinh văn của nơi đây quấy nhiễu thì sẽ dễ dàng từ bỏ đạo tâm của bản thân.

Tính tính tang tang....

Một khúc nhạc tựa như tiếng nước reo ngân lên, lòn qua tảng đá bên dưới ánh trăng rồi nhảy xuống vách đá bên dưới, tiếp đó len lỏi vào trong rừng trúc, du dương và dễ nghe.

Nơi đó tựa như là mộng ảo, tiên vụ ngập tràn và một cô gái đang ngồi đánh đàn, nàng rất xinh đẹp ngồi bên trên chiếc bàn ngọc thạch, ngón tay tựa như là tinh linh múa máy biểu diễn khúc nhạc đầy hoa lệ.

Xung quanh là hàng trăm hàng ngàn chim tước lượn lờ tung múa, bên trong không thiếu những chú chim thần!

"Không hổ là Yêu Nguyệt công chúa, dưới trăng đánh đàn xúc động tới đạo tâm của ta luôn, tiên âm lượn lờ, thanh tân thoát tục." Có người cảm thán.

Người đánh đàn chính là Yêu Nguyệt công chúa của hoàng triều trường sinh, tiếng đàn trong trẻo mang theo đạo vận cảm hóa người xung quanh, khiến thủy cầm đều tới quỳ bái.

"Thập Quan vương tới kìa!"

Có người thốt lên khi nhìn thấy một người đàn ông long hành hổ bộ, thần võ ngút trời từ trong hư không đăng lâm xuống Tu Di sơn vỡ nát này.

Đã từng là nhân kiệt tuyệt thế, tham dự qua đại chiến Biên hoang, dám tranh đấu với Đế tộc dị vực, thần uy hiểm hách, chính là một trong những thiên kiêu mạnh nhất của năm đó!

Sự xuất hiện của hắn tất nhiên sẽ gợi nên trận rối loạn, rất nhiều người đồng thời dời mắt nhìn tới.

xa xa, đám người Tào Vũ Sinh dừng lại vì nhìn thấy được một tấm bảng.

"Gâu!" Chó con nhe răng nổi giận.

"Là kẻ nào viết?" Nó trừng hai mắt.

"Đừng gây chuyện." Thạch Hạo chặn nó lại.

Cách đó rất xa thì có một tấm bảng, bên trên viết: Sinh linh hắc ám và chó không được đi vào.

Chẳng trách chó con tức giận như thế.

"Bà mẹ nó chớ, dám kỳ thị bổn đại gia!"

Vương đại bị phục kích và bị bắt đi ngay trước mặt mọi người nên đã chạm vào thần kinh của Vương gia, bọn họ không biết người bí ẩn kia là ai thế nhưng lại biết rằng có một con chó đã khiến gia tộc của Tiên vực sợ hãi.

Nhưng sau đó đã biết được, hơn phân nửa con chó kia đang phô trương than hthế, không có thần thông của năm xưa.

Người của Vương gia vô cùng tức giận, hôm nay, hơn nửa là tác phẩm của bọn họ, bởi vì Vương thập chính là một trong những người khởi xướng nên cuộc tụ hội này.

Chó con tức giận làu bàu nơi đó, nếu không phải Thạch Hạo ngăn lại thì phỏng chừng đã gào lớn chạy tới rồi.

"Yên lặng xem kỳ biến, trước nhìn xem thử đã, chớ có nóng vội." Thạch Hạo động viên nói.

Chó con suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất hợp lý, nhìn xem thử đám người kia có hành động gì không.

Lúc này một bé gái tóc bạc xuất hiện, dáng vẻ tầm mười hai mười ba tuổi như được đúc từ ngọc vậy, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, mái tóc trắng bạc buông xuống eo thon lấp lánh, con mắt to tròn linh động vô cung, tựa như là hồng ngọc vậy.

Chính là Thái Âm ngọc thỏ, nàng đang ôm lấy một con kỳ lân nhỏ trắng như tuyết, nàng cũng đã tới.

"Một con thỏ nhỏ!" Con ngươi của chó con rục rịch, vèo, ánh trắng lóe lên, nó hó thành một con thỏ trắng hùng hục chạy tới phía sau Thái Âm ngọc thỏ.

"Tiên sư nó, con chó ghẻ háo sắc này!" Tào Vũ Sinh tức giận, con chó ghẻ này lại muốn đi lừa bạn cũ của hắn.

"Ấy dà da, thỏ nhỏ tới từ nơi nào thế, thật đáng yêu quá đi nha!" Thái Âm ngọc thỏ ném đi kỳ lân trong tay mình và ôm lấy 'chó thỏ' trên mặt đất.

Ngươi đang tự khen chính mình à? Thạch Hạo nơi xa xa không nói gì cả, bản thân nàng chính là thỏ mà.

Kỳ lân nhỏ còn đang ngủ lại bị ném xuống đất nên vô cùng tức giận.

Chó con cũng chẳng hề dễ chịu gì, bởi vì sau khi bị ôm thì không ngừng bị nhào nặn cùng nhéo lỗ tai!

"Gây!" Nó nhe răng.

"Ồ, sao lại sủa vậy chớ.... đáng yêu chết đi mất."

Chó con thiếu chút nữa phun máu tươi, nét mặt già nua đều đot chót cả lên, nó bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà còn bị gọi là đáng yêu, thiếu chút nữa nó đã nhảy ra xa rồi.

"Khà khà!" Tào Vũ Sinh cười đầy quái dị.

Bọn họ đã đăng lâm lên Tu Di sơn vỡ nát.

Xa xa có một bóng người xinh đẹp, áo trắng như tuyết đang ngồi uống trà, mái tóc đen láy, màu da trắng mín, mắt ngọc mày ngài tựa như Trích tiên tử vậy.

Đó chính là tiên tử của Bổ Thiên giáo sau khi Thanh Y cùng Nguyệt Thiền dung hợp lại với nhau.

Phóng mắt nhìn lại thì có rất nhiều người quen biết, tỷ như Đại Tu Đà, Lam tiên, tiểu Thiên vương, Thác Cổ Ngự Long.

Sau đó không lâu, Trùng động Thạch Nghị, Trích tiên lần lượt xuất hiện và gợi nên sự chú ý.

"Trận chiến Biên hoang năm xưa chủ lực là những người trẻ tuổi này, không biết hiện giờ đã mạnh tới mức nào rồi!"

Có người bàn luận, cảm thấy bọn họ hẳn là người trẻ tuổi mạnh mẽ nhất đương đại.

Rất nhanh náo động lại sục sôi, lại có người tới và không ít người đứng dậy chào hỏi.

"Vương thập tới, truyền nhân có thiên phú mạnh mẽ nhất của Vương gia!"

"Vương gia có chín con rồng, người cuối cùng là người mạnh mẽ nhất, ai nghĩ tới lại còn có con rồng thứ mười đang ẩn núp, hẳn là con út của Vương Trường Sinh, nghe đâu đã đạt được chúc phúc của đại đạo!"

Trong nhất thời, quần hùng bàn tán sôi nổi, nhiều người đứng dậy chào đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK