Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thanh âm này có thể khiến cho thiên địa rung đông.

Tiếng hét lớn của Thạch Hạo như sấm nổ đùng đùng, kèm theo đó là tinh lực cuồn cuộn, anh linh xung quanh liên tiếp nổ tung, còn linh thể hóa thành ánh lửa, bùng cháy dữ dội.

Nó khí thế ngất trời, tóc đen như ngọn lửa đen nhảy múa, ánh mắt trong veo bắn ra hào quang, giơ thay nhấc chân đều ẩn chứa khí thế hào hùng, giống như muốn dùng tay không xé rách cả thế giới này.

Hai vị Tôn giả khiếp sợ, hàn ý khắp người, chưa từng thấy thiếu niên nào có khí tức kinh khủng như thế, không ngờ khiến họ sinh ra sợ hãi.

"Ngăn cản nó!" Lời nói này xuất phát từ bản năng của hai người, rồi đồng loạt xuất thủ, muốn áp chế khí thế này lại, bởi vì bọn họ cảm thấy quá nguy hiểm.

Cảm giác này vô cùng hoang đường, thân là Tôn giả, bễ nghễ tám vực, kiêu ngạo hồng trần, sao lại có cảm giác này chứ? Kiêng kỵ một thiếu niên, thậm chí còn sợ hãi, chuyện này khó mà tin được.

Ầm một tiếng, bọn họ hợp lực lấy ra một pháp khí, từ trên trời giáng xuống trấn áp vào trong không gian kia.

Thạch Hạo ngửa đầu, ánh mắt như điện, chiến kiếm trong tay hóa thành cầu vòng đâm thẳng trời cao, pháp kiếm màu vàng vô cùng lấp lánh, thời khắc này như trở thành thứ duy nhất trong thiên địa.

"Ầm!"

Đó là một bảo ấn hóa thành ngọn núi lớn màu đen lao nhanh xuống, thế nhưng giữa đường lại nổ tung, đã bị Thạch Hạo chém nát, hóa thành bột mịn.

"Chuyện này..." Hai vị Tôn giả run sợ, đó cũng không chỉ là pháp khí mà còn ngưng tụ toàn bộ pháp lực của hai người họ, muốn dùng tu vi thâm hậu trăm năm của mình để áp chế, thế nhưng lại bị đánh nát.

Sắc mặt hai người trắng bệch, khí thế của tiểu Thạch vẫn tiếp tục, dường như muốn đột phá cực điểm, đạp vào một vùng thiên địa lớn khác.

Lông mày của Tần Vũ nhíu chặt, trong lòng gã vô cùng nặng nề. Luôn cảm thấy chuẩn bị xảy ra chuyện không tốt nào đó, thiên niên này khiến gã giật mình.

Gã có thân phận như thế nào chứ, sao lại như thế được? Có điểm không hợp lý cho lắm, nên biết, dù là Tôn giả đứng trước mặt gã cũng phải cúi đầu run sợ.

"Keeng!"

Trong trận pháp, nơi Tần Hạo đứng truyền tới những trận rung liên hồi, chiến mâu thần linh màu bạc chấn động bay mạnh lên cao, lòng bàn tay nứt toác, máu không ngừng chảy ra.

"Không xong!" Một vị Tôn giả thất kinh.

Toàn bộ chuyện này đều do sự tức giận của Thạch Hạo, chiến ý chớp mắt tăng mạnh, chiến thể đó do pháp lực ngưng tụ cùng với chiến y, suýt chút nữa đã xuyên thủng Tần Hạo.

Tiểu Thạch như nhập ma, tóc đen rối bời, ánh mắt như điện, khí tức cả người tăng vọt, so với lúc nãy không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Lúc này, tay trái nắm chiến kiếm, tay phải cầm thần kích trấn quốc, tuy chỉ là một thiếu niên thế nhưng lại tỏa ra khí tức vô cùng lớn, cứ như là một ngọn núi nguy nga không thể leo lên đỉnh.

Một luồng sức mạnh và âm thanh không tên dâng trào, cứ như âm thanh của tim đập thế nhưng lại rất lớn, vô cùng đáng sợ, thiên địa không ngờ lại hợp nhất cùng nhịp đập này.

"Đạo và mình hợp nhất!" Ánh mắt của Tần Vũ ngưng lại, lộ vẻ giật mình.

Khí thế này, cơ bản không phải một thiếu niên Liệt trận cảnh có thể nắm giữ, ngay cả Tôn giả cũng vô cùng khao khát, chỉ có Thần như gã thì mới có thể đạt tới được.

Tiểu Thạch làm sao làm được? Tinh khí thần khắc họa trong hư không, nắm giữ nhịp đập cả vùng thế giới này. Nó bây giờ có được một luồng sức mạnh kỳ lạ có thể tạm thời khấy động cả vùng thế giới này.

"Tinh khí thần viên mãn, thân thể cực hạn, vì tức mà bạo, nắm giữ khí thế Thần đạo không tên này?" Tần Vũ lẩm bẩm ẩn chứa vẻ đố kỵ.

Chuyện này rất buồn cười, gã sống không biết bao năm tháng rồi thế nhưng sao lại đi đố kỵ với một thiếu niên? Nhưng đây chính là nỗi lòng thật sự của gã. Đây chỉ là một đứa bé mười lăm tuổi, sao lại có thể sớm chạm vào ý cảnh Thần đạo như thế này, tuy rằng có thể sẽ rời khỏi ý cảnh này thế nhưng sẽ có tác dụng cực lớn cho việc tu hành sau này.

Thiên tư ngút trời! Cũng chỉ có thể dùng bốn từ này để hình dung mà thôi. Sắc mặt của Tần Vũ trở nên lạnh lẽo, thiên tài như thế này, càng mạnh thì càng khiến gã thấy là mầm họa lớn.

Gã chỉ tay một cái, một luồng ánh bạc bắn ra xuyên thẳng vào trong trận pháp, hóa thành một luồng sấm sét cực lớn, mênh mông vô biên, nhấn chìm cả bầu trời phía trên Thạch Hạo.

"Lão tổ, xin hãy lưu tình, nếu không sẽ không cách nào nói với thượng giới đâu!" Hai vị Tôn giả bừng tỉnh, bọn họ không phải sinh lòng thương hại, thế nhưng lại sợ thượng giới trách tội.

"Ta tự có chừng mực, đây cũng chỉ là sấm sét yếu nhất mà thôi, sẽ giữ lại mạng cho nó thế nhưng nó mạo phạm Thần linh, khó tránh khỏi trừng phạt." Tần Vũ nói.

"Mở!"

Thạch Hạo hét lớn, pháp kiếm màu vàng trong tay phát sáng, cũng tỏa ra sấm sét, cùng lúc đó cả người nó lượn lờ tia điện, một con Toan nghê lao ra hợp nhất cùng thần kiếm.

"Ầm!"

Nơi đây trở nên bạo động, trong thiên địa đâu đâu cũng là ánh chớp, pháp kiếm này rất quái lạ, hóa thành một con Toan nghê màu vàng phun thả sấm sét, sau đó hút toàn bộ ánh bạc đang lao xuống vào cơ thể.

"Bảo thuật Toan nghê - thần thông trấn giáo Thạch quốc, pháp kiếm cũng vừa khéo là một cặp, được tế luyện từ bảo cốt Toan nghê." Tần Vũ kinh ngạc.

Hai vị Tôn giả ngơ ngác, Thạch Hạo không việc gì, tuy bị tia điện nhấn chìm thế nhưng lại chặn được uy thế đó, không hề gãy xương đứt gân, chưa hề máu chảy thịt tan khó khăn chống đỡ.

Ánh mắt của nó càng sáng hơn, pháp kiếm màu vàng trong tay hóa thành Toan nghê đang gầm thét, há miệng dâng lên khí lành, lôi đình càng mạnh mẽ hơn nữa đánh tới.

"Ngươi dám bất kính với Thần?" Tần Vũ giận dữ.

Một đòn của gã chẳng hề hiệu quả nên sắc mặt trở nên lạnh lẽo hơn, vậy mà cái tên vô cùng thấp kém trong mắt gã lại còn công kích về mình, những người ở cấp bậc như gã đều xem đây là một loại sỉ nhục.

"Thần linh cái khỉ gì, cũng chỉ là một tên ngụy Thận mà thôi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, lời nói đầy thô tục đáp trả lại vẻ cao cao tại thượng của gã, tự cho mình là Thần khinh thường chúng sinh.

Câu nói này khiến Tần Vũ biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo, cặp mắt nhìn vào trận pháp, khí tức cả người như biển lớn, như đại dương gầm thét.

Hai Tôn giả run rẩy, cả người co giật, gần như tê liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không ngừng thối lui.

"Ầm!"

Cách đó không xa, một vùng hư không không ngừng xuất hiện thải quang, nơi ấy bị xé ra mấy lần như có người muốn phá không xông vào.

Việc này càng khiến vẻ mặt Tần Vũ trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm một khu trận pháp khác.

Nơi đó, Thạch Tử Lăng cùng với thê tử đang ra tay xung kích trận pháp không gian trói buộc đó, trong hư không xẹt qua mấy lần thế nhưng đề buộc phải trở về, khó có thể vượt qua được.

Trong lòng Thạch Hạo sinh ra suy nghĩ, khí thế của nó hiện giờ đã chạm tới Thần đạo, linh giác nhạy cảm vượt quá tưởng tượng, hô lớn: "Ba, mẹ, con tới thăm hai người nè!"

Bên trong một khu trận pháp khác, vợ chồng Thạch Tử Lăng kích động, vẻ mặt phức tạp, đúng lúc này loáng thoáng nghe được tiếng hô lớn ấy.

Trái tim bọn họ đều run rẩy, đứa bé mất đi Chí Tôn cốt, bị bỏ mặt ở Thạch thôn, lúc đó vẫn là một đứa bé còn mang tả lót, yếu nhược không thể hình dung, vậy mà không hề chết.

Hiện tại, nó không chỉ còn sống mà còn trở nên mạnh mẽ. Dám vung kiếm về phía Thần linh, bễ nghễ thiên hạ, tài ba ngạo thị quần hùng, khiến hai vợ chống chấn động, miệng lẩm bẩm không thôi.

Một đứa bé thần tư ngút trời như thế dám đánh thẳng vào Bất Lão sơn để tìm bọn họ!

Dao găm trong tay họ được tế luyện từ bảo cốt Hư không thú, có thể cắt đứt không gian, trở lại hư vô.

Nhưng mà, nơi đây quá đặc thù, có rất nhiều trận pháp thần linh trói buộc, liên tiếp mấy lần cắt ra vết rách thế nhưng hư không lập tức khép lại, chỉ có thể hơi nhìn qua khe hở ấy, mơ màng nhìn thấy một thiếu niên trong cốc, thế nhưng không cách nào bước lại được.

"Chỉ là phàm nhân thôi, lại làm kẻ địch với Thần, kết cục sẽ đáng thương, để cho ngươi biết uy năng của Thần, một giọt máu cũng đủ nhấn chìm, hòa tan một thân đạo hạnh và thần thông của ngươi."

Lúc này, gã giơ tay lên, điềm lành lưu chuyển, đầy ngón tay chảy ra một giọt máu, trong ánh đỏ tươi mang theo ánh bạc lấp lánh, tuy chỉ là một giọt thế nhưng lại cứ như là hải dương rộng lớn, thai nghén ra vô số sinh cơ, còn có thần năng vô cùng đáng sợ.

Việc này khiến người khác ngơ ngác, đây là thủ đoạn của Thần, một giọt máu phải áp chế Thạch Hạo, luyện hóa thân thể nó, hóa thành tinh khí thần.

"Phàm nhân con bà nhà ông!" Ngôn ngữ đầy ngông cuồng xem thường Thần của Thạch Hạo phát ra.

Hai tay cầm hai thần khí trấn quốc đánh thẳng về trời cao, thề không khuất phục, đồng thời nó vận dụng Nguyên thủy chân giải, vận chuyển toàn bộ tinh khí thần tập trung về nơi ngực.

"Ầm!"

Chí tôn cốt thức tỉnh, luồng khí tức điên cuồng nổ tung, nối liền trời với đất, qua sự gia trì của hai thần khí trấn quốc uy thế càng thêm mạnh mẽ hơn.

"Hả, không phải là chưa trưởng thành thì khó mà vận dụng hay sao?" Tần Vũ nhíu mày, hiển nhiên gã biết rõ về Thạch Hạo.

Thần quang vô lượng nhấn chìm cả thiên địa, giữa bầu trời giọt máu kia hóa thành hải dương màu bạc đổ ào xuống dưới, sương máu bị sấy khô, thần hoa phun trào, toàn bộ tiến vào trong lồng ngực của Thạch Hạo.

"Tên Thần thấp kém kia, đây là sức mạnh của ông à? Yếu ớt và mong manh tới đáng thương!" Thạch Hạo cười to.

Hai vị Tôn giả ngơ ngác, quả thật không thể nào tin vào những chuyện diễn ra trước mắt, bộ ngực của thiếu niên kia đang phát sáng, không ngờ lại hấp thu thần huyết, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho bảo cốt bản thân.

Sắc mặt của Tần Vũ tái xanh, thần uy lần nữa lại bị khinh nhờn, đặc biệt là thần huyết lại bị Chí Tôn cốt luyện hóa và hấp thụ, trở thành chất dinh dưỡng, chuyện này không thể tha thứ, là một sự sỉ nhục!

Xa xa, Tần Hạo giật mình nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, thần mâu trong tay chỉ thẳng Thạch Hạo thế nhưng lại cứng ngắt như hóa đá.

"Đứng sang một bên!" Thạch Hạo liếc nhìn hắn, lên tiếng trách mắng.

"Ngươi..."

Cũng trong lúc đó, hư không lần nữa bị chém đứt, một khe hở xuất hiện, vợ chồng Thạch Tử Lăng vừa hay nhìn thấy cảnh tượng nó sỉ nhục Thần linh, nó luyện hóa thần huyết, trách mắng Tần Hạo.

"Hạo nhi!"

Như ẩn như hiện, rốt cuộc Thạch Hạo cũng nghe thấy tiếng gọi này, thế nhưng đáng tiếc hư không nơi đó liền khép lại.

"Nhỏ bé như ngươi, chỉ là một tên phàm tục, hết lần này tới lần khác khiêu khích uy nghiêm của Thần, ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó, vậy hãy tiếp nhận thần phạt đi." Cả người Tần Vũ vang lên những tiếng leng keng, pháp y màu bạc phát sáng, cứ như rồng ngâm phượng hót, tỏa ra ánh bạc rực rỡ.

Gã tiến vào trong trận pháp không gian này, lơ lững trên trời cao, đưa mắt đầy lạnh lẽo nhìn Thạch Hạo bên dưới.

"Phàm nhân đứng trước mặt Thần, dù có giãy dụa cũng chỉ phí công mà thôi." Tần Vũ lạnh lùng mở miệng, ánh mắt vô cùng cay nghiệt và xem thường.

"Tiểu Tháp, ra đi nào, hãy đập nát Bất Lão sơn thành phế tích đi!" Thạch Hạo âm thầm truyền âm, gọi tiểu Tháp đang ngủ say tỉnh lại.

Tiểu Tháp tỉnh dậy thì giật nảy mình, khó khăn nói: "Ngươi... gan lớn kinh khủng, vậy mà còn đại náo cả Bất Lão sơn, nên biết, trước khi khi thiên tích đị ngũ hành sơn này đã sản sinh ra rất nhiều tiên thiên Thần ma."

"Tao biết mày có thể chống lại nó mà!" Thạch Hạo nói, sau đó lần nữa truyền âm: "Toàn bộ bảo khố Thạch quốc đều cho mày, nhai nuốt thứ gì thì mặc kệ, ngoài ra, nhân quả sau này đều do ta chịu lấy."

Tiểu Tháp ngớ người, thấy nó kiên quyết như thế nên không có khuyên ngăn gì cả, chỉ nói một chữ: "Được!"

"Ngươi có biết tội của mình không?!" Âm thanh của Tần Vũ như sấm nổi, hư không run rẩy, trận pháp chuyển động ầm ầm, xa xa hai Tôn giả thân thể đều run lẩy bẩy, quỳ phục trên mặt đất.

Đây là thần uy, bắt nguồn từ sự áp bức của linh hồn, Tần Vũ pháp y màu bạc lưu chuyển hào quang bất hủ, trong con ngươi vạn vật sinh diệt, vô cùng đáng sợ, gã muốn áp chế thần hồn của Thạch Hạo, khiến nó phải khất phục và quỳ lạy.

"Tên Thần thấp kém bé nhỏ này, cũng dám la ó trước mặt ta?" Thạch Hạo chẳng hề bị ảnh hưởng, mở miệng nói như thế.

"Ngươi..." Tần Vũ giật cả mình.

"Nói rất hay, cái tên ngụy Thần nhà ngươi đúng là con sâu nhỏ nhen, cũng dám la hét trước mặt ông nội à?" Tiểu Tháp bùng phát ra khí thế khủng bố, bản thể hiện ra ngoài.

"Là ngươi?!" Gã chấn động, sau đó là sợ hãi, tới tầng thứ như gã thì sao không nhận ra tiểu Tháp chứ, sau đó quát to một tiếng xoay người đánh về phía Ngũ hành sơn.

"Cái tên Thần thấp kém này, không phải tự cao lắm hay sao, chạy đi đâu thế, đứng đó mà xem ta xới tung Bất Lão sơn lên nè!" Thạch Hạo hét lớn.

Sau đó, nó vung chiến kiếm trong tay chém mạnh về trước, mà tiểu Tháp thì phóng thích ra một tia khí thế quấn chặt lấy Tần Vũ.

Tần Vũ hốt hoảng, tự bạo pháp y màu vàng trên người, nhằm thẳng về phía Ngũ hành sơn, gã linh cảm được chuẩn bị có việc lớn xảy ra, tòa tháp này xuất hiện thì rất có khả năng sẽ long trời lở đất!

Xoẹt!

Một luồng ánh kiếm quét tới, cắt đứt một cọng tóc của Tần Vũ, trên gương mặt gã máu tươi văng tung tóe, đồng thời vành tai cũng bị cắt gọn một miếng nhỏ!

Gã kêu to một tiếng, gã là ai? Được xung là Thần linh thế nhưng lại bị một tên phàm tục chém thương.

Càng khiến gã tức giận hơn là, lời nói của đối phương đầy ngông cuồng, nói: "Tên Thần yếu đuối này, ông có biết tội của mình không, hôm nay Bất Lão sơn bị lật đỗ cũng vì ông đấy!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK