"Bê hạ, ngươi quá tự phụ đó, thiên hạ to lớn như thế thì ngươi làm sao mà trấn áp được?" Hỗn Thiên hầu cười nói mang theo điệu bộ châm chọc, trên mặt càng hiện vẻ lạnh lùng hơn.
Hắn có thể trạng to lớn, ngồi ngay ngắn trên bảo y hắc kim, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng như mũi kiếm, thân thể tản ra một luồng tinh lực khổng lồ cứ như là một con hung thú đang ngủ đông vậy.
Thạch Hạo bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, nói: "Ta trấn áp chính là địch thủ bốn phương, mà không phải là ức hiếp thiên hạ. Ngươi cũng chỉ là một Hỗn Thiên hầu cũng dám nghĩ lới việc luận thiên hạ, nhưng mà biên giới phía Tây này cũng chỉ một mình ngươi, gà đất chó cảnh, giết ngươi như cắt cỏ mà thôi."
"Lớn mật, tiểu Thạch, ngươi dám đoạt vị, tính tình bạo ngược, thiên hạ không ai đồng ý cả. Nơi đây không phải là Thạch đô mà là phủ Hỗn Thiên hầu, dám la ó trước mặt Hầu gia à!" Lão nô bộc kia lại quát lớn.
"Chỉ là một tên nô tài, đứng sang một bên đi, đây không phải là nơi mà ngươi có thể xía vào." Thạch Hạo lạnh lùng mở miệng.
Lão bộc đó sắc mặt âm trầm, hắc khí chảy dài trên mặt, ánh mắt lộ ra chùm sáng kỳ lạ há miệng phun một cái, một chùm tia chớp màu đen bắn ra, đi kèm là âm thành quỷ khóc thần gào, còn có cả vô số hồn ảnh.
"Dùng sinh hồn để luyện thành tia chớp?" Con mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, tay áo vung lên, ầm một cái, một mảnh kim quang cuồn cuộn như trường giang đại hải nặng cả vạn tấn được nâng lên.
Tia chớp màu đen lập tức tiêu tán, lão già hét thảm một tiếng, nửa người nát bấy do bị kim quang quét trúng bay ngược ra sau, nện thẳng lên trên một cây cột bự, cả tòa đại điện suýt chút nữa thì sụp đổ. Hắn rên rỉ không thôi, chật vật bò dậy từ mật đất, vẻ mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Bệ hạ quả nhiên phi phàm, một vương giả đầy mạnh mẽ ở trước mặt người lại nhỏ yếu như thế." Hỗn Thiên hầu mở miệng.
Thạch Hạo nhìn Hỗn Thiên hầu, nói: "Các ngươi dùng sinh hồn để tu hành?"
"Cũng không phải do chúng ta giết, hắn hòa tan hồn niệm vào trong tia chớp, chỉ là lợi dụng có lợi một chút mà thôi, bệ hạ hà tất phải nổi giận." Hỗn Thiên hầu hời hợt, bình thản nói.
"Hỗn Thiên hầu, ngươi khiến rất nhiều người thất vọng." Thạch Hạo nói.
"Rất nhiều người cũng làm cho ta thất vọng." Hỗn Thiên hầu than thở, trong lòng sinh ra ý nghĩ, bổ sung: "Có một số việc làm cần phải làm, không có gì để hối hận cả."
Ánh mắt của hắn lóe lên, bên trong có màu máu lộ ra vẻ sắc bén, yêu tà cực kỳ, nói: "Bệ hạ, ngươi là một người thông minh, nếu ta dám dẫn dụ ngươi tới đây thì chắc chắn không thể để ngươi sống sót được, muốn chết trong vinh quang thì hãy tự mình xử lý đi. Nhưng mà, kính xin bệ hạ hãy lưu lại khối cốt trong cơ thể của ngươi."
"Lúc trước, quả thật không nhìn thấu ngươi, lòng muôn dạ thú tàn nhẫn tới như vậy, chỉ vì ý niệm của bản thân mà bắt ngàn vạn sinh linh chôn cùng." Thạch Hạo nổi giận nói.
"Bệ nhạ, xin hãy an tâm lên đường, dưới sự thống trị của ta thì Thạch quốc sẽ trở thành Thần quốc, xưng tôn tám vực, thiên hạ sơn hà đều ở trong lòng bàn tay của bộ tộc chúng ta!" Hỗn Thiên hầu lạnh lùng nói.
"Có một chuyện ta muốn nói, trước đây không lâu, đám Minh vương, Chiến vương, Bằng Cửu.. đồng loạt tiến cử ngươi vào ngôi vị hoàng đế sau khi ta rời khỏi đây, thật sự khiến ta rất thất vọng." Thạch Hạo lạnh lẽo nói.
Hỗn Thiên hầu ngẩn người, ngồi yên không nói lời nào, thời gian rất lâu sau vẫn yên lặng như vậy.
"Ha ha!"
Mãi tới lâu sau hắn đột nhiên ngẩn đầu, hàm răng trắng như tuyết, nở nụ cười u ám, nói; "Đây không phải là lúc, bệ hạ băng hà và ta tới kế thừa đại thống hay sao, thiên hạ sẽ càng phồn thịn hơn!"
"Ngươi đã nhập ma rồi, với Hỗn Thiên hầu mà lần đầu tiên ta gặp, không giống." Thạch Hạo thở dài, lòng người khó đoán, không ngờ lại như thế này.
Hỗn Thiên hầu nói: "Có lẽ thế, trong lòng mỗi con người đều giam giữ một đại ma, nó như là một bảo tàng, đương nhiên trong mắt rất nhiều người đó lại là đại ngục. Ngoài ra, còn có cái khác, ta muốn mở ra từng bảo tàng một, nắm giữ Thần tàng chư thiên."
"Giết!" Thạch Hạo bước lên trước, xung quanh từng luồng thần quang vọt lên, cứ như từng thanh kiếm lớn vàng óng dựng thẳng bảo hộ nó ở trung tâm, ép thẳng về bảo tọa cao cao tại thượng kia.
"Bệ hạ, sao ngươi lại u mê không tỉnh vậy hả, chết đến nơi rồi mà thây cũng không muốn toàn vẹn, ngươi nếu không tự sát thì chỉ còn cách bị người phân thây mà thôi." Hỗn Thiên hầu với giọng điệu đầy sát ý nói.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo chỉ tay về trước, kiếm khí như cầu vòng dâng lên, cứ như là sóng biển mãnh liệt vỗ bờ, lao tới bảo tọa.
"Làm càn!"
Chỗ cao nhất nơi đại điện, cũng là tượng thần được thờ cúng đứng ở sau bảo tọa đột nhiên mở miệng, mắt mở to, bàn tay cũng vung tới chộp về trước.
Bàn tay này phát ra kim quang chói mắt, thần thánh vô cùng, cứ như là một vị Thần Phật vậy, trong nháy mắt đã đè ép cả đại điện hòng tóm Thạch Hạo vào trong lòng bàn tay.
Thạch Hạo cực tốc rút lui, loáng một cái, cả thân hình đã xuất hiện trên bầu trời của tòa thành này, mà bàn tay kia lại như rộng lớn vô cùng cũng truy sát ở phía sau.
Thạch Hạo tiếp tục lui, tiến càng cao hơn trên bầu trời.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo thối lui, toàn thể cung điện bay lên xuất hiện trên bầu trời, cứ như là một tòa pháo đài nhanh chóng lao tới.
"Sinh linh nhen nhóm Thần hỏa?" Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo nhìn về cung điện ở phía trước.
Một luồng khí tức âm lãnh với mùi máu tanh phả tới, còn có một luồng lệ khí* kinh người, từ trong cung điện lao ra một con rắn toàn thân phát ra ánh tím, lớp vảy dày đặc, lấp lánh ánh sáng.
(*): Khí tức hung ác, tàn bạo.
Nó dài hơn mười trượng, to thư thùng nước, cái miệng há lớn như là chậu máu, cặp nhanh cứ như là dao nhọn đầy đáng sợ, mà toàn bộ thân thể phát ra ánh điện lượn lờ sương máu, đi kèm là tử khí*, cứ như là ánh lửa vậy.
(*): Tử ở đây là chỉ màu tím, chứ không phải là chết chóc.
"Một con phi mãng!" Ánh mắt của Thạch Hạo ngưng lại.
Trên lưng con rắn này có một đôi cánh màu tím giúp nó có thể bay lượn, bay lên trời cao lủi trong lòng đất.
Làm người khác cảm thấy bất an nhất chính là, ánh đỏ tím lượn lờ ở bên ngoài cơ thể của nó, đó là bước đầu nhen nhóm Thần hỏa, đang hừng hực bốc lên.
"Quả nhiên không phải là Thôn Thiên tước." Thạch Hạo thở dài, sau đó là nhìn chằm chằm vào nó, nói; "Ngươi không phải là tên vừa mới ra tay, nói hắn cút ra đây đi."
"Ngươi dám giết Thần?!" Phi mãng cười khà khà, cái miệng như chậu máu vừa mở thì lệ khí ngập trời, không biết nó đã giết bao nhiêu người rồi.
"Cái loại như ngươi mà cũng xứng là Thần, ngay cả ngụy Thần cũng không đủ tư cách, ngàn vạn sinh linh ở biên giới phía Tây là do các ngươi tàn sát sao?" Thạch Hạo trầm giọng nói.
"Chuẩn, uống nhiều máu như thế, tinh khí ẩn chứa bên trong đúng là khiến ta sảng khoái, người đều có linh tính, hai vạn Nhân tộc cũng giúp đã đủ nhen nhóm Thần hỏa, nếu như so sánh với thượng giới thì quả thật sung sướng hơn nhiều, có thể thoải mái giết chóc mà không cần để ý gì, không ai ràng buộc, ở đây tu vi ta tăng nhanh như gió." Phi mãng nói.
"Ngươi muốn chết!" Thạch Hạo quát lớn, con Phi mãng này giết chóc vô số, chỉ vì tu hành mà biến biên giới phía Tây thành đại ngục giữa trần gian, mấy vạn dặm xung quanh đều không có một sinh linh sống sót.
"Một con sâu con kiến mà cũng dám nói với ta như thế, ngươi cho dù là hoàng đế, nhưng cũng chỉ là kẻ thống trị một thế lực ở phàm tục mà thôi, trước mặt ta, tính là cái gì!" Phi mãng dữ tợn nói, bên ngoài thân thể xuất hiện một vòng thần hoàn bao phủ toàn bộ thân thể dài mười trượng của nó, trong vẻ hung ác điên cuồng lại mang theo vẻ của thần linh.
"Lăn lại đây mà nhận cái chết!" Thạch Hạo lớn tiếng nói.
Lúc này, vẻ mặt của phi mãng âm trầm, sau khi nhen nhóm Thần hỏa thì tự tin của nó tăng mạnh, nhưng lại bị người ta kêu rào kiểu đó, cứ coi mình như là con giun nhỏ, việc này khiến nó phát điên.
"Nhận lấy cái chết, ta chỉ cần móc Chí Tôn cốt để giao cho chủ nhân, còn thân thể thì sẽ trở thành đồ ăn của ta." Nó gào thét, lưỡi rắn dài hai mét thè ra ngoài, vù, vọt tới.
Đây là sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa, phía sau là gió tanh, ánh lửa đầy đáng sợ, gợn sóng kịch liệt, lập tức vọt tới sát bên cạnh, cái miệng lớn như chậu máu mở rộng dường như có thể nuốt vạn vật thiên địa vào trong.
Thạch Hạo lướt sang ngang, ngay tại chỗ chỉ lưu lại tàn ảnh, nó đứng trên một ngọn núi ở đằng xa.
"Gào..."
Thân thể của phi mãng vụt tới, lập tức đè ép thiên địa, thân rắng của nó chưa hề di động thế nhưng đầu rắn đã tới ngọn núi nơi này, miệng lớn mở ra, tiếng ầm ầm xuất hiện, cắn đứt cả nửa ngọn núi rồi nuốt ực vào trong.
Nếu cảnh tượng như thế này lọt vào mắt của phàm nhân, chắc chắn sẽ sợ tới mức ngất đi.
Con phi mãng này quá mạnh mẽ, hung tàn vô đối, thân thể khổng lồ cứ như dãy núi quay quanh trong thiên địa, cả thân thể nó còn to lớn hơn núi gấp mấy lần, vảy tím lấp lánh mang theo sương máu.
Thạch Hạo cũng không có bị nuốt đi mà xuất hiện ở trên trời cao.
"Oắt con, ngươi là cái thá gì mà dám hò hét với ta, đừng nói là nuốt hai vạn sinh linh, dù là giết sạch Thạch quốc, thì ngươi làm gì?" Phi mãng rít gào, thiên địa chấn động, nói: "Tên sinh linh Bất diệt kia cũng đã tới thượng giới rồi, nhỏ bé như ngươi thì chỉ cần ta cũng đủ nuốt chục lần rồi!"
"Giun chính là giun, dù ngươi có nhen nhóm Thần hỏa thì cái tính cách giun trùng vẫn chẳng hề giảm bớt." Thạch Hạo quát lớn: "Tiểu Hồng, điểm tâm của ngươi tới rồi đó."
"Muốn chết, ta sẽ phân thây, xé nát rồi nuốt lấy ngươi!" Phi mãng rít gào, cái đầu to lớn đong đưa, miệng máu há rộng, tựa như muốn nuốt hết tất cả thiên địa này.
Xoẹt!"
Bên người Thạch Hạo chợt tỏa ra một chùm ánh đỏ, một con chim nhỏ bằng nắm tay đỏ chót bay vụt lên cao, nhanh chóng đánh về phía Phi mãng.
"Con rắn đã nhen nhóm Thần hỏa, hẳn cũng đủ giúp ta củng cố đạo quả rồi!"
Con chim đỏ đậm phát ra tiếng hót, nó tựa như là tia chớp màu đỏ vụt nhanh tới bên cạnh đầu rắn khổng lồ, bụp một tiếng, nơi đó hiện ra một lỗ máu, máu tươi chảy dày.
Phi mãng kêu to, ánh tím ngập trời, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại rồi bắt đầu quyết đấu với Chu tước, bầu trời bùng phát ra ánh sáng đáng sợ, năng lượng dâng trào.
Bụp!
Sau mấy chục lần quần nhau, thân thể khổng lồ của Phi mãng đầm đìa máu tươi, uy thế của tiểu Hồng ngập trời, thân thể tăng mạnh, một cặp móng vuốt chụp tới đánh tan lửa Thần linh của đối phương, phá nát phù văn hộ thể trên người, cắt lìa thân thể ngay giữa không trung.
"A..."
Phi mãng rống to, thân thể từ từ thu nhỏ lại rồi trốn về phía đại điện.
"Ầm!"
Trong cung điện, một tượng thần thức tỉnh bước ra ngoài, đây chính là Kim thân do phàm nhân nặn nên, hiện tại lại tỏa ra khí tức vô cùng linh động, sinh mệnh truyền vào lập tức sóng thần lực như biển.
Hắn bước ra khỏi cung điện, toàn thân có màu vàng óng, khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, con mắt mở to lóe lên từng điểm đen láy, uy nghiêm nhìn về phía Thạch Hạo, rồi tập trung về tiểu Hồng.
Phi mãng chỉ còn lại nửa thân thể, nó thu nhỏ chỉ dài tới một thước rơi lên trên bã vai của hắn, cứ như là sủng vật vô cùng thuần phục, không ngừng thè lưỡi.
Hỗn Thiên hầu cũng đi ra theo, sau lưng hắn còn có lão bộc lúc nãy nữa.
Phi mãng gào thét, không ngừng thè lưỡi, căm tức nhìn về phía Thạch Hạo và tiểu Hồng, âm thanh đầy lạnh lẽo, nói: "Chủ nhân hạ giới tới đây, các ngươi sống không được nữa đâu!"
"Ngươi chính là Thạch Hạo, quả thật không tầm thường." Vị Kim thân này mở miêng, tuy không lộ sát khí thế nhưng xung quanh lại xuất hiện rất nhiều cánh hoa, tỏa ra thánh huy an lành.
Thạch Hạo không có nhìn hắn mà nhìn chằm chằm Hỗn Thiên hầu, nói: "Đây chính là tên Thần thượng giới mà ngươi dựa vào? Là thứ được đắp nặn từ đất, cũng xứng là Thần?"
"To gan!" Phi mãng hét lớn.
"Giun dài, ngoan ngoãn đi, lúc nữa mới ăn thịt ngươi sau." Tiểu Hồng trách mắng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK