Trong bữa cơm của tối hôm đó, Vương Kiên sắc mặt hằm hằm khiến người làm ai cũng khiếp sợ. Vương Khánh Linh ngồi ăn cơm mà cũng thấy rùng mình, Trần Thanh Ngọc thấy xung quanh rất lạnh.
Cô nghĩ trong đầu ” hôm nay trời mát lắm mà, sao mình lại cảm thấy lạnh nhỉ “. Quản gia thầm cầu nguyện cho tất cả mọi người hôm nay đừng làm Thiếu Gia phật ý.
Vương Kiên từ nãy chẳng ăn uống được bao nhiêu, anh cứ ngồi đó, khuôn mặt đùng đùng sát khí. Đã vậy cô còn không hỏi anh nữa, cũng không giải thích gì về chuyện chiều nay.
– Hôm nay em đã đi đâu? ” Vương Kiên hỏi cô “
Trần Thanh Ngọc im lặng, cô đang ăn nên không muốn trả lời.
Vương Khánh Linh nhận thấy mình không nên ở lại đây, cô ăn nhanh rồi chào hai người song đi lên phòng của mình. Cô mà còn ở đây e là sẽ thành cá đông lạnh mất, nghĩ đến thôi cũng thấy ghê rồi.
Vương Kiên ra lệnh cho Quản gia và các người làm lui hết ra ngoài, trong phòng ăn chỉ còn anh và cô.
– Tôi đang hỏi em đấy? Tại sao lại không trả lời tôi?
– Anh từ từ, bình tĩnh một lúc không được à? Anh sồn sồn lên làm cái gì, để yên cho tôi ăn!
– Được thôi, em ăn đi. Em ăn xong rồi hãy trả lời tôi, tốt nhất đừng có trốn tránh tôi.
– Biết rồi, anh nói ít thôi, nói nhiều quá. Anh nghĩ tôi trốn được à?
Vương Kiên im lặng cho cô ăn, theo như anh tìm hiểu thì bà bầu vào những tháng cuối thường hay khó chịu. Anh cũng chỉ muốn hỏi tại sao cô lại nói dối anh mà thôi. Vương Kiên muốn đi cùng cô nhưng cô lại không cần sự có mặt của anh.
Ăn uống xong xuôi, Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Kiên. Mọi thứ trên bàn cô đã nhờ quản gia giúp mình dọn dẹp.
– Anh muốn hỏi tôi cái gì? Bây giờ hỏi đi, tôi đang nghe.
– Chiều hôm nay em đã đi đâu?
– Tôi ở nhà, tôi làm gì muốn đi đâu. ” Trần Thanh Ngọc nói dối, cô không muốn nói với anh việc mình đi khám thai “
– Chắc không? Em có chắc chắn không?
– Chắc chắn! ” Cô nói với giọng chắc nịch nhưng đó là nói dối ”
– Em có nói thật không thì bảo? Chẳng lẽ tôi không đủ để em tin tưởng hay sao?
– Tôi nói thật, anh là người khiến tôi không thể tin tưởng.
– Vương Kiên tôi rốt cuộc trong mắt em đáng bao nhiêu?
– Anh là chủ tịch Vương cao cao tại thượng, một người đứng trên muôn người. Còn tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, tôi chưa từng để anh vào trong mắt thì làm sao biết anh trong mắt tôi đáng bao nhiêu chứ? Tôi nói có đúng không, chủ tịch Vương?
– Em…..chỉ cần chấp nhận tôi, còn những chuyện khác thì em không cần lo.
– Vương Tổng, tôi là đang không cần và tôi cũng không muốn vào Vương Gia làm dâu.
– Trần Thanh Ngọc, em có thể mở lòng với tôi không? Một chút thôi cũng được, tôi có gì không tốt so với Triết Dương đó?
– Không bao giờ tôi sẽ yêu anh, tôi và Triết Dương chỉ là bạn.
– Bạn sao? Bạn mà cười nói rất là vui vẻ đó, còn vui vẻ hơn khi nói chuyện với tôi nữa.
– Tôi với anh ấy chỉ là bạn, anh đừng có nghĩ vớ vẩn.
– Em muốn tôi tin lời em nói sao? Tôi yêu em nhưng em không bao giờ dành tình cảm cho tôi dù chỉ một chút, em là yêu Triết Dương. Từ bây giờ tôi sẽ không quan tâm em nữa, em được như ý muốn rồi đó.
Vương Kiên đứng dậy, đi thẳng lên phòng của anh, anh cũng không ngước mắt nhìn cô lấy một lần. Cô cũng chẳng giải thích với anh, anh muốn nghĩ thế nào thì cứ để anh nghĩ như vậy đi. Trần Thanh Ngọc sau đó cũng về phòng mình, đóng sập cửa lại.
Cô mở tủ ra, trong đó có một chiếc hộp vuông màu xanh. Bên trong đó chứa các loại giấy siêu âm của con cô, có cả những đồ dùng nhà cô mua cho đứa bé. Trần Thanh Ngọc biết những thứ này con cô sẽ không bao giờ dùng tới, cô muốn giữ những thứ này để lưu giữ những khoảnh khắc về con của mình.
” Con yêu của mẹ, hai đứa phải bình an chào đời và khoẻ mạnh đó biết không. Hơn một tháng nữa là mẹ sẽ phải rời xa các con rồi, mẹ không muốn nhưng mà mẹ không thể bên cạnh chăm sóc hai con. Nghiêm Tuyết Tình trở thành mẹ của hai đứa, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô ấy nhé! Vương Gia sẽ là người thân của hai con, họ là người tốt. Mẹ con chúng ta cùng nhau cố gắng nốt thời gian còn lại này nhé. “
Trần Thanh Ngọc nói chuyện với hai đứa bé như vậy. Một người mẹ nói như vậy với con mình, ai nghe cũng thấy đau lòng. Mang thai 9 tháng 10 ngày sau đó vào ” cửu thập nhất sinh ” sinh con không khác gì đi vào cửa tử cả. Thiên chức làm mẹ được ông trời ban cho cô nhưng con cô phải gọi người phụ nữ khác là mẹ.
Nỗi đau này ai có thể chịu đựng được đây…….