Vài ngày sau đó, Vương Mặc đã tìm được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ cưới cho Vương Kiên và Nghiêm Tuyết Tình.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ cưới, Vương Kiên đang cố vờ vịt thể hiện tình cảm với Nghiêm Tuyết Tình. Hôm nay cô ta lại gọi cho anh, 1 ngày có 24h thì Nghiêm Tuyết Tình gọi cho Vương Kiên đến 15 lần.
[ Kiên, hôm nay anh rảnh không? ]
[ Có, anh có rảnh. Có chuyện gì sao? ]
[ Anh có thể đi cùng với em để chọn váy cưới và nhẫn được không? ]
[ Được, anh đến đón em ]
[ Vâng, em chờ anh ]
Nói xong, Vương Kiên bỏ điện thoại xuống, anh chỉ muốn ói ngay tức khắc. Diễn vở kịch này thật mệt, mấy ngày nữa thì sẽ kết thúc thôi.
– Cố lên Vương Kiên, sắp hết rồi. Cố gắng chịu đựng, tất cả là vì con mày và Thanh Ngọc. Chỉ hi vọng ngày hôm đó cô ấy không xuất hiện. Đợi một thời gian nữa, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Vương Kiên đứng dậy, anh cầm điện thoại rồi rời khỏi phòng. Vương Kiên lái một chiếc xe rời đi, đằng sau là ánh mắt nguy hiểm đầy thù hận của Vương Khánh Linh.
Vương Khánh Linh quan sát Vương Kiên mấy ngày nay, toàn những hiểu hiện lạ. Số lần ra ngoài nhiều lên, trên người còn xuất hiện mùi hương nước hoa của phụ nữ, các cuộc gọi cũng nhiều lên.
– “ Lạ quá, mình phải để ý ba thật kĩ mới được. ”
Nói rồi, cô cầm điện thoại gọi điện cho một người đàn ông bí hiểm nào đó.
[ Điều tra xem hôm nay ba em đi đâu, nhanh lên nhé. ]
[ Được thôi, chiều ý của em gái. ]
[ Cảm ơn anh, cẩn thận vào. Đừng để bị phát hiện. ]
[ Anh luôn là người cẩn thận, không cần lo. ]
Vương Khánh Linh tắt điện thoại, cô chỉ cần ngồi chờ tin tức là xong.
Người đàn ông đó chính là Lâm Nghị Sơn, anh trai kết nghĩa của Vương Khánh Linh. Riêng Vương Khánh Linh không biết, Lâm Nghị Sơn có tình cảm với cô nhưng cô lại không biết. Anh là người trong giới hắc đạo, thủ đoạn thâm độc lại rất nhạy bén nên được Vương Khánh Linh một mực tin tưởng. Ngoài mặt là giám đốc của một công ty nhưng bên trong lại là người nắm giữ một tổ chức hắc đạo. Lâm Nghị Sơn làm việc ngoài sáng trong tối, tinh vi hơn người.
– Điều tra thôi, Vương Tổng này không phải người đơn giản. Làm việc phải tuyệt đối để không bị lộ sơ hở. Chỉ là không biết, em ấy sao phải điều tra Vương Tổng. Khó hiểu thật!
[ ……… ]
Vương Kiên lái xe đến Nghiêm Gia đón Nghiêm Tuyết Tình. Nghiêm Tuyết Tình đã chờ anh sẵn ở cổng chính, xe của Vương Kiên dừng lại. Anh mở cửa kính xe, nhìn Nghiêm Tuyết Tình.
– “ Lên xe đi, chúng ta đến ảnh viện áo cưới của Hàn Ngọc. ”
– “ Vâng ” Nghiêm Tuyết Tình mở cửa xe, cô ta ngồi xuống ghế lái phụ
Chiếc xe từ từ di chuyển, rất nhanh đã đến tiệm áo cưới của Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc là Đại Tiểu Thư của Hàn Gia, cô vừa tốt nghiệp đại học ngành thời trang. Vừa mới ra trường, đã tự tay xây dựng một sudio chuyên về áo cưới và các loại váy đầm dự tiệc. Đa dạng mọi kiểu dáng và lứa tuổi.
Cô nàng cũng nghe anh mình nói về chuyện của Vương Kiên, dù biết rằng Vương Kiên đang diễn kịch nhưng Hàn Ngọc vẫn tức tối. Có rất nhiều cách trả thù Nghiêm Tuyết Tình nhưng Hàn Ngọc không thể hiểu nổi vì sao Vương Kiên lại chọn cách này. Mà cũng thôi đi, đó là chuyện của Vương Kiên. Hàn Ngọc cô xen vào làm gì chứ, chỉ gây phiền phức thêm.
Vương Kiên và Nghiêm Tuyết Tình đi vào, Hàn Ngọc vừa nhìn thấy hai người đến thì đứng dậy tiếp đón. Thái độ và cử chỉ quá đỗi giống chủ của một cửa hàng, hoàn toàn không lộ chút phong thái nào của một vị Tiểu Thư quyền quý. Nếu là người bình thường chắc cũng không nhận ra Hàn Ngọc là Hàn Tiểu Thư đâu.
– “ Vương Tổng, Nghiêm Tiểu Thư. Không biết hai vị cần hỗ trợ gì? ” Hàn Ngọc cúi chào, sau đó nhã nhặn nói
– “ Không cần lễ tiết, người quen cả mà. Em có cần phải như vậy không? ” Vương Kiên nói
– “ Aizzz, em quen rồi. Bệnh nghề nghiệp, thông cảm đi anh. ” Hàn Ngọc không dùng kính ngữ, cô nói thẳng
– “ Em gái độc nhất vô nhị của Hàn Dương Phong đúng là có 102, nói chuyện với anh không cần kính cẩn. Thích nói cái gì là nói thẳng ra. ”
– “ Người phụ nữ kia làm em không muốn kính cẩn nổi. Bao giờ chị Ngọc trở về rồi tính ha! ” Hàn Ngọc không kiêng nể, cố ý châm chọc Nghiêm Tuyết Tình và nhắc đến Trần Thanh Ngọc
Nghiêm Tuyết Tình im lặng, Vương Kiên cũng chẳng nói gì. Ả ta biết chủ tiệm này là người không đơn thuần, chắc chắn là có địa vị. Không sợ Vương Kiên có lẽ là người quen lâu năm rồi.