[ ………… ]
Ở Nghiêm Gia, Nghiêm Tuyết Tình ở nhà chờ thông tin của Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc từ Nhã Nguyệt. Cô ta cũng dự định tìm đến Ánh Hoa để bàn việc hại chết mẹ con Trần Thanh Ngọc.
Nhã Nguyệt làm việc ở Vương Trạch Đông, mọi hành động của những người ở đó cô ta đều nắm chắc. Nhưng Trần Thanh Ngọc thì cô ta phải nắm rõ nhất, nhưng cô ta vẫn phải dè chừng với Vương Khánh Linh. Vương Khánh Linh là Đại Tiểu Thư, cô ta để Vương Khánh Linh nghi ngờ cô ta e là kế hoạch sẽ không thành công.
Vương Trạch Đông gắn rất nhiều loại camera, bao gồm cả camera ẩn. Vương Khánh Linh và người làm đều không biết sự xuất hiện của nó, kể cả Nhã Nguyệt mà chỉ có duy nhất Vương Kiên biết đến sự tồn tại của nó. Bởi chính anh là người thiết kế nội thất của biệt thự này, nắm rõ được là lẽ đương nhiên.
……………
Nhã Nguyệt gọi điện cho Nghiêm Tuyết Tình, cô ta phải chọn một nơi vắng và không có người thì mới dám gọi.
[ Alo, có chuyện gì ] Nghiêm Tuyết Tình lên tiếng
[ Nghiêm Tiểu Thư, Thiếu Gia đã rời khỏi nhà rồi ] Nhã Nguyệt nói
[ Cô nói thật? ] Nghiêm Tuyết Tình ngạc nhiên hỏi cô ta
[ Đương nhiên là thật, hoàn toàn chính xác ] Nhã Nguyệt khẳng định
[ Vương Khánh Linh còn ở đó có đúng không? ]
[ Vâng, Đại Tiểu Thư vẫn còn ở đây ]
[ Tôi biết rồi, cô để ý xem khi nào cô ta rời khỏi nhà thì gọi cho tôi ]
[ Được, tôi đã rõ ]
[ Ừ, tạm biệt ]
Nghiêm Tuyết Tình bỏ điện thoại xuống, trên môi nở nụ cười lạnh chứa một biểu cảm rất tàn ác.
” Vương Kiên à, cô ta một khi đã chết thì anh sẽ yêu em thôi. Cô ta có gì hơn em mà anh lại yêu cô ta đến vậy? “
_________________
Buổi chiều cùng ngày, Nghiêm Tuyết Tình lục khắp phòng tìm tờ giấy địa chỉ nhà của Ánh Hoa. Cô ta không nhớ mình đã vứt nó ở đâu rồi, Nghiêm Tuyết Tình chửi thề.
– Con mẹ nó, chết tiệt. Mình vứt tờ giấy đó ở chỗ nào rồi không biết nữa, mất nó coi như kế hoạch tan thành mây khói rồi còn gì.
Sau một hồi vắt óc nhớ lại thì cô ta chợt nhớ đến cái áo khoác hôm đó cô ta mặc khi gặp Ánh Hoa, thấy nó dơ nên Nghiêm Tuyết Tình đã ném nó vào trong cái tủ không sử dụng đến. Vậy là cô ta mở nó ra, cầm lấy cái áo đó và lục lọi xem mình có cất vào đó hay không. Nghiêm Tuyết Tình hi vọng tờ giấy đó vẫn còn trong túi áo, ông trời quả thực không phụ lòng mong mỏi của cô ta. Kết quả là cô ta đã tìm được và tờ giấy đó vẫn còn.
Cô ta cầm lấy nó, thay một bộ đồ bó sát là áo Polo và quần jeans, sau đó ra khỏi nhà. Nghiêm Tuyết Tình không lấy xe của mình mà bắt một chiếc taxi để đi đến đó, cô ta bảo tài xế đưa mình đến địa điểm trong tờ giấy. Anh tài xế taxi gật đầu, chiếc xe chạy bon bon trên đường quốc lộ.
Đó là một vùng quê nghèo nằm ở ngoại ô thành phố New York, cách thành thị 175 km về phía Đông. Nơi đây bao quanh là những ngôi nhà thấp và nhỏ, các ruộng đồng và vườn cây nối tiếp nhau.
Cô ta nói với tài xế chờ mình ở đây sau đó xuống xe đi vào trong ngôi làng này. Cô ta thấy có những người nông dân đang làm việc, Nghiêm Tuyết Tình lịch sự hỏi.
” Bác ơi, bác có biết người tên Ánh Hoa sống ở đây không ạ? Cháu đang tìm người đó ạ. “
Một người phụ nữ trung niên trả lời ” Ở đây có 8 ngõ, cô cứ đi thẳng, thấy ngõ cuối cùng thì tiếp tục đi thẳng. Nhà của bà Hoa là nhà cuối cùng, cửa sắt màu xanh. “
” Cảm ơn bác nhiều, cháu xin phép ” Nghiêm Tuyết Tình cảm ơn xong thì đi tìm nhà của Ánh Hoa
Trên đường đi, cô ta nghĩ ” Không khí ở đây cũng thật dễ chịu, không ngờ New York còn có một nơi như vậy. Việc của mình là phải sớm tìm được bà ta. “
Nghiêm Tuyết Tình đi mãi, đi mãi, chân của cô ta vì thế cũng mỏi nhừ. May mà đã đi được đến ngõ cuối cùng, cô ta đi thẳng vào trong đó. Đến ngôi nhà cuối cùng có cửa sắt màu xanh, cô ta đoán đây là nhà của Ánh Hoa.
Nghiêm Tuyết Tình gõ cửa xem Ánh Hoa có nhà không để còn mở cửa cho cô ta. Ánh Hoa ngồi bên trong chặt củi khô, thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, bà ta rửa tay sau đó ra mở cửa xem ai đến.
Ánh Hoa mở cửa, thấy Nghiêm Tuyết Tình đang đứng ở trước mặt.
” Tiểu Thư, mời vào ” Ánh Hoa nói
” Cảm ơn, vào trong chúng ta nói chuyện. ” Nghiêm Tuyết Tình nói xong rồi đi vào bên trong
Ánh Hoa đóng cửa lại rồi đi vào, Nghiêm Tuyết Tình nhìn ngắm xung quanh. Là một ngôi nhà nhỏ lụp xụp, bếp củi và một vườn cây không quá lớn.
Nghiêm Tuyết Tình thấy một chiếc ghế gỗ nhỏ bèn ngồi xuống đó, Ánh Hoa cũng lấy một chiếc ghế ngồi đối diện cô ta.
” Kế hoạch của chúng ta ngày mai có thể thực hiện được rồi. Bà làm được không? ” Nghiêm Tuyết Tình không muốn dài dòng, cô ta đi thẳng vào vấn đề
” Tôi tất nhiên là làm được ” Ánh Hoa nói
” Tốt. Vậy thì bây giờ đi theo tôi, chỗ ở của bà tôi đã sắp xếp xong ” Nghiêm Tuyết Tình có một căn hộ riêng, tuy không có ai ở nhưng mỗi tháng đều có người đến lau dọn sạch sẽ.
” Được “
” Ngày mai cứ đậu xe sẵn ở ngoài đường chính, cô ta ra đường cứ đâm thẳng vào người cô ta. Rõ chưa? “
” Tôi đã rõ “
Nghiêm Tuyết Tình và Ánh Hoa rời khỏi ngôi làng, hai người đi lên taxi trở về thành phố. Nghiêm Tuyết Tình bảo tài xế đưa mình về căn hộ riêng của cô ta ; đến nơi, Nghiêm Tuyết Tình và Ánh Hoa xuống xe, cô ta cũng nói với tài xế chờ mình. Hai người đi vào căn hộ riêng của cô ta, sau khi dặn Ánh Hoa xong xuôi thì cô ta cũng rời khỏi đó. Nghiêm Tuyết Tình lên taxi về nhà ; về đến nhà, cô ta trả tiền cho tài xế rồi vào nhà xong đi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Kế hoạch giết người sẽ sớm diễn ra, mối nguy hiểm của mẹ con Trần Thanh Ngọc bắt đầu……