Vương Thùy Dương đọc xong bức thư của Lâm Doãn Khanh, cô đặt nó xuống bàn. Bầu không khí u ám lại tiếp diễn, nó quá trầm mặc, cứ như mây đen kéo đến trên nền trời xanh thẳm vậy.
Tâm tư mỗi người một khác, không ai nói một câu gì.
Vương Mặc nhận ra bản thân ông thật sự sai lầm, sự việc vẫn lặp lại với con trai ông. Cũng bởi lẽ ông chỉ có duy nhất Vương Quốc Đạt là con trai nên mới giáo dục thành con người như vậy, lỗi lầm đều do ông mà ra cả.
Vương Quốc Đạt không nói cũng biết, đau khổ vô cùng, không còn gì để diễn tả. Tuổi trẻ đã sai, nay lại càng thêm sai, đã đau lại càng thêm đau. Vương Gia hiện tại chẳng còn gì, nỗi buồn chồng chất nỗi buồn. Cả đời cố gắng hết mình vì sản nghiệp của gia đình nhưng lại không có tình nghĩa với vợ, hủy hoại gia đình người khác, mà gia đình đó lại là ba mẹ vợ của mình. Mẹ cũng bỏ đi, vợ cũng bỏ đi, chịu cô đơn đến cuối đời. Cũng đáng lắm, Vương Quốc Đạt ông xứng đáng bị như vậy.
Vương Hải suy tư, mẹ anh mong muốn anh tha thứ cho Vương Kiên nhưng anh làm sao có thể.
Những người còn lại đều cúi mặt xuống, không nói gì cả. Họ cũng chẳng biết phải nói gì, Vương Gia thức tỉnh suy nghĩ bởi giọng nói của Vương Kiên.
– “ Mẹ là do không muốn sống nữa, ăn cây dại có chất gây độc, lên cơn tử vong và mất. Ba bây giờ vừa ý rồi đúng không? ”
Giọng nói băng lãnh không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn tất cả những người của Vương Gia.
– “ Hài lòng chưa? Vừa ý chưa? ” Vương Kiên lớn tiếng nói tiếp
Vương Kiên gầm lên khiến ai cũng giật nảy mình, Vương Mặc và Vương Quốc Đạt im lặng không nói, đều do họ gây ra cả.
– “ Thôi đi, im lặng được rồi đấy. Mẹ vẫn còn ở kia, lo mà làm những gì mẹ muốn chúng ta làm. Cãi nhau, chửi nhau, nó giải quyết được gì? ” Vương Hải nói
Vương Kiên nhìn Vương Hải, anh im lặng.
– “ Đã nghe những nguyện vọng của mẹ trước khi mẹ mất hay chưa? Có thực hiện hay là không? ” Vương Hải lại nói
– “ Có ạ ” Vương Kiên, Vương Gia Minh, Vương Nhất Trì cùng nói
. Truyện Trinh Thám
– “ Thứ nhất là mẹ muốn tôi tha thứ cho Vương Kiên. Thứ hai là mẹ muốn không được truy cứu cái chết của mẹ. Thứ ba là mẹ muốn mỗi năm chúng ta sẽ như thế này. Có làm được không thì bảo, nếu thích cãi nhau thì đừng làm nữa. ” Vương Hải
– “ Anh hai, em làm được, sẽ không cãi nhau nữa. ” Vương Kiên, Vương Gia Minh, Vương Nhất Trì
– “ Vương Kiên, tôi tha thứ và bỏ qua cho cậu là vì mẹ. Đừng mộng tưởng rằng tôi thật sự muốn như vậy, cái chết của mẹ cũng đừng truy cứu thêm làm gì, mẹ muốn như vậy. ”
Vương Kiên gật đầu, anh hiểu, Vương Hải thấy vậy rồi lại nói tiếp.
– “ Mỗi năm vào ngày Tết là một, ngày giỗ của mẹ là hai. Nên nhớ những gì tôi làm chỉ vì mẹ của tôi, đừng bao giờ nghĩ rằng tôi thật sự muốn về ngôi nhà này. Còn nữa, phải tùy thuộc vào công việc của tôi và việc học của con tôi. Quỳnh Trang và Tiểu Nghiêm chắc cũng như vậy. ”
– “ Con về là tốt rồi, ba không đòi hỏi gì thêm. ” Vương Quốc Đạt lúc này mới lên tiếng
Vương Hải cười khinh Vương Quốc Đạt, hại mẹ anh cả một đời như vậy. Tình yêu đúng là một thứ ngu ngốc nhất trên đời, ngu ngốc đến mức có thể tha thứ cho tất cả những gì người đó đã làm với mình.
– “ Tôi về Hà Nội, 49 ngày của mẹ tôi sẽ về đây, khi đó tôi cũng sẽ đưa con trai về. ”
Vương Hải nói xong thì đứng dậy, anh qua thắp nhang cho Lâm Doãn Khanh trước khi trở về Hà Nội.
Sau đó, Vương Hải đưa Nguyễn Vy và Vương Thùy Dương rời đi, trước khi đi không quên chào Vương Gia. Vương Kiên đưa hai con về Vương Trạch Đông rồi mới đến Hoàng Gia đưa Trần Thanh Ngọc về Vương Trạch Đông, Vương Gia Minh về nhà riêng với vợ con, Vương Nhất Trì đi lên phòng, trong phòng khách chỉ còn Vương Mặc và Vương Quốc Đạt, bên cạnh còn có quản gia.
– “ Con phải làm gì đây ba? ” Vương Quốc Đạt nhìn Vương Mặc
– “ Doãn Khanh trước khi chết đã để lại những tâm nguyện đó, dù không còn sống nữa nhưng nó vẫn nghĩ đến Vương Gia. Chúng ta thật sự sai, quá sai lầm. Không còn gì nữa, không thể sửa chữa cũng không thể bù đắp sai lầm mà cha con chúng ta đã gây ra. Hãy để trời trừng phạt đi. ”
– “ Cũng phải, phần lớn đều do con mà ra. ”
Vương Quốc Đạt đứng dậy, lặng lẽ đi lên phòng mình. Chỉ còn lại Vương Mặc ngồi ở phòng khách suy tư.