Sau một thời gian tra tấn, Nhã Nguyệt và Ánh Hoa đã không còn sức để chống chọi nữa.
Lâm Doãn Khanh gọi điện thông báo cho Nghiêm Tuyết Tình rằng bà không thể giúp cho cô ta được, thất vọng thì cứ thất vọng nhưng nó là sự thật. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng dần phai nhạt đi, phải chăng Lâm Doãn Khanh đã biết được những gì Nghiêm Tuyết Tình đã làm sao?
Khi đôi bên còn tình cảm thì nói mãi cũng không hết chuyện, khi chán ghét nhau thì cũng chẳng muốn nói gì nhiều. Sợ sẽ làm tổn thương đối phương, im lặng là tốt nhất.
Nghiêm Tuyết Tình nhận được cuộc gọi của Lâm Doãn Khanh, cô ta vui mừng khôn xiết. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ được như ý nguyện của cô ta nhưng không…..
[ Bác gái, cháu nghe ạ ]
[ Tuyết Tình, Kiên nó vẫn giữ nguyên ý định. Nó sẽ không ngừng tay đâu, ta không còn cách nào để thuyết phục nó. Cháu cũng nên từ bỏ Kiên và tìm người đàn ông khác yêu cháu, Kiên nó không yêu cháu dù chỉ là một chút. Nó chỉ yêu Trần Thanh Ngọc mà thôi, cháu có hiểu không ]
[ Vâng, cháu hiểu ]
[ Trần Thanh Ngọc không cần làm gì thì Kiên vẫn yêu cô ấy nhưng còn cháu thì sao, làm đủ mọi cách thì Kiên nó vẫn không để ý đến cháu. Cháu có thể yêu bất kì người đàn ông nào nhưng không thể yêu người đàn ông không yêu cháu ]
[ Cuộc tình này cháu đã thua rồi, cháu đã sai từ đầu. Biết anh ấy không có tình cảm nào với cháu nhưng cháu vẫn cứ đâm đầu vào nó. Thôi thì chúc Vương Gia sớm tìm được người con dâu, cháu dâu như ý muốn ]
[ Cảm ơn cháu. Ba cháu làm đủ việc ác, nên sớm ra đầu thú để nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Ta hi vọng ba cháu sẽ biết ăn năn hối cải ]
[ Ta nghĩ chúng ta không nên liên lạc và thân thiết với nhau nhiều quá, sẽ khiến cho gia đình cháu gặp tai họa ]
[ Vâng, cháu hiểu mà ạ ]
[ Tạm biệt ]
Lâm Doãn Khanh tắt điện thoại, những gì cần phải nói với Nghiêm Tuyết Tình thì bà ta cũng đã nói hết. Cũng xem như là không còn gì vướng mắc với cô ta nữa.
Nghiêm Tuyết Tình nghe xong cô ta tức giận ném điện thoại vào góc tường, chiếc điện thoại vì thế mà vỡ tan hết cả màn hình. Ba cô ta sai thì đã đành nhưng tại sao nhà họ Vương lại không chấp nhận cô ta. Trần Thanh Ngọc là cái thá gì chứ, vì sao Vương Kiên lại yêu ả mà không yêu cô ta. Nghiêm Tuyết Tình cái gì cũng hơn Trần Thanh Ngọc nhưng tại sao Vương Kiên lẫn người nhà họ Vương lại không thích cô ta.
Trần Thanh Ngọc đúng là không bằng Nghiêm Tuyết Tình thật, từ gia cảnh đến học thức. Nhưng nhân cách của Trần Thanh Ngọc còn tốt hơn Nghiêm Tuyết Tình gấp vạn lần.
……………
Vương Kiên giao Tiểu Nghiêm cho quản gia chăm sóc, anh gọi cho Mộ Viên Bách đến Vương Long.
[ Cho cậu 15 phút phải có mặt ở Vương Long ]
[ Vâng, rõ thưa lão đại ]
Vương Kiên và Mộ Viên Bách lái xe đến Vương Long bang, Vương Kiên cũng đã lâu không đến đây. Xem ra vẫn không có thay đổi gì nhiều, thuộc hạ xếp thành hai dãy cung kính cúi chào.
– Lão đại, mừng ngài đã đến
Vương Kiên đi thẳng, Mộ Viên Bách cũng đi theo anh, các thuộc hạ nhìn thấy anh rời đi thì cũng quay lại tư thế ban đầu là đứng thẳng.
Nam Cung Phi Vũ ngồi bên trong xử lý công việc, hoàn toàn không biết Vương Kiên đang có mặt ở đây. Nam Cung Phi Vũ vừa điều hành Thiên Vương vừa quản lý Vương Long bang, hai em của anh là Nam Cung Tuyết Liên và Nam Cung Tử Thiêm đều không sống ở New York.
Nam Cung Phi Vũ nghe thấy tiếng bước chân, anh tưởng là một tên thuộc hạ nào đó đi vào nên cũng không ngẩng mặt lên. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nói thì anh mới hoàng hồn.
Vương Kiên và Mộ Viên Bách đi vào phòng làm việc của Nam Cung Phi Vũ, hai người đi vô cùng nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động. Bởi Vương Kiên thấy Nam Cung Phi Vũ đang tập trung làm việc nên không muốn làm phiền.
– “ Lão đại, anh đến đây sao không gọi em. ” Nam Cung Phi Vũ định đứng dậy thì Vương Kiên lại nói
– “ Ngồi đi, không cần phải đứng dậy làm gì. ”
– “ Vâng, cảm ơn anh. Hai người cũng ngồi xuống đi, đừng đứng nữa. ” Nam Cung Phi Vũ ngồi xuống, Vương Kiên và Mộ Viên Bách ngồi xuống ghế đối diện
– “ Hai người đó vẫn còn thở được chứ! ” Vương Kiên hỏi một câu ngắn gọn nhưng cũng khiến cho hai người còn lại thấy run sợ. Đánh đập dã man như vậy nếu còn thở được thì e là sức chịu đựng rất tốt, còn không thì đã chết từ lâu rồi.
– “ Vẫn còn thở được nhưng rất khó khăn, bọn họ gần như thân tàn ma dại rồi. ” Nam Cung Phi Vũ đáp
– “ Vậy tốt, đến đó xem sao. ” Vương Kiên nói
– “ Vâng ” Nam Cung Phi Vũ và Mộ Viên Bách đồng thanh đáp
Ba người đi đến nơi giam nhốt của Nhã Nguyệt và Ánh Hoa, nhà giam ở phía khu vườn rậm rạp nhưng không mất đi phong thái sang trọng của nó – nơi chứa những động vật hoang dã mà Vương Kiên đã nuôi.