Hơn 20h ngồi trên máy bay thì họ đã đến sân bay quốc tế Nội Bài, phi công từ từ hạ cánh xuống mặt đất.
” Yêu cầu các quý hành khách bình tĩnh, kiểm tra kĩ càng hành lý và mang xuống máy bay. Thiếu mất thứ gì chúng tôi không chịu trách nhiệm, xin trân trọng cảm ơn. ”
Trần Thanh Ngọc dắt Vương Nghiêm và mang hành lý xuống, bây giờ Hà Nội đã là 1h chiều. Thời tiết Hà Nội hiện tại cũng mát dịu một chút, bởi còn là mùa hè nên trời bây giờ cũng khá nắng gắt.
Cô chọn phương tiện công cộng để về nhà, bởi cô xét thấy sử dụng phương tiện công cộng vừa tiện nghi cũng vừa an toàn. Vả lại hành lí của mẹ con cô cũng không quá nhiều.
Nhà của Trần Thanh Ngọc cũng khá là xa, nếu đi chắc là cũng sẽ phải đi nhiều tuyến xe. Phải mất 2h30 phút thì cô mới về đến nhà, thời gian chờ xe cũng phải mất mấy phút.
– “ Mẹ ơi, Hà Nội đẹp quá. Đẹp như New York vậy. ” Vương Nghiêm nói
– “ Hà Nội đẹp nhưng không sang trọng, diễm lệ như nước Mỹ được. Con nghỉ một thời gian, sau đó sẽ đến trường học. Trước hết mẹ muốn con quen môi trường sống ở đây và còn phải dạy con tiếng Việt nữa. Sống ở Việt Nam thì phải nói tiếng Việt, con nói tiếng Anh thì mọi người sẽ không hiểu con nói gì. ” Trần Thanh Ngọc
– “ dạ mẹ, lúc ở trên xe con còn nhìn thấy một cái hồ rộng ơi là rộng nữa. Con còn thấy người Mỹ ở đó. ” Vương Nghiêm
– “ Đó là hồ Hoàn Kiếm, một trong những hồ có mức khách đến tham quan nhiều nhất. Thu hút khá nhiều khách du lịch nước ngoài. Hồ Hoàn Kiếm còn được gọi là Hồ Gươm, ở giữa là đền Ngọc Sơn có cầu Thê Húc, Tháp Bút. Bên mặt hồ còn có tháp Hoà Phong. ” Trần Thanh Ngọc
– “ dạ mẹ, thích thật. Con cũng muốn đi. ” Vương Nghiêm
– “ Cuối tuần mẹ sẽ đưa con đi. ” Trần Thanh Ngọc xoa đầu con trai, nói
Vương Kiên gật đầu thích thú, lúc trước em rất ít được đi ra ngoài. Cũng vì an toàn của em nhưng bây giờ em ở Hà Nội với mẹ, an toàn tuyệt đối rồi.
Xe dừng chân ở điểm dừng Đại học Bách Khoa Hà Nội, đi bộ một đoạn là đến nhà cô. Đến trước cửa nhà, Trần Thanh Ngọc quỳ gối xuống nói với con trai.
– “ Tiểu Nghiêm, con vào hãy chào bà ngoại nhé. Bà chưa biết chuyện, nếu bà nói lời không hay với con thì con đừng giận bà nha con. Mẹ sẽ lựa lời nói chuyện với bà. ”
– “ Tiểu Nghiêm không giận bà, con biết bà cũng dịu dàng như mẹ vậy. Con cũng không buồn đâu, mẹ đừng lo. ” Vương Nghiêm
Trần Thanh Ngọc gật đầu cười, cô bấm chuông cửa. Chu Thanh Nga nhanh chóng đi ra mở cửa, nhìn thấy Trần Thanh Ngọc bà vui mừng khôn xiết nhưng cũng rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Vương Nghiêm.
– “ Con chào bà ạ. ” Vương Nghiêm lễ phép thưa
– “ Thanh Ngọc, con về rồi. Nhưng đứa trẻ này là ai? ”
– “ Là con trai của con. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Hả? Cái gì? Con trai của con? Sao lại có con được? Từ khi nào mà đã lớn như thế này? ” Chu Thanh Nga vừa lo vừa sợ
– “ Dạ vâng, con sẽ giải thích với mẹ sau. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Được rồi, vào nhà đi. Rồi nói gì thì nói. ” Chu Thanh Nga
Trần Thanh Ngọc kéo hành lý và dắt Vương Nghiêm đi vào, Chu Thanh Nga đóng cửa lại sau đó cũng đi vào trong nhà.
Chu Thanh Nga mở tủ lạnh đem nước cho mẹ con Trần Thanh Ngọc uống.
– “ Hai đứa uống nước đi. Nhìn kĩ đứa trẻ này, thật sự không giống con chút nào. Cứ như là đứa trẻ lớn trước tuổi vậy, đôi mắt này lại rất giống con. Là con trai của con thật sao? ” Chu Thanh Nga nói
– “ Lúc đầu con cũng không tin nhưng sự thật là như vậy. Mẹ có thể xem. ” Trần Thanh Ngọc đưa giấy xét nghiệm ADN cho Chu Thanh Nga
Chu Thanh Nga cầm lấy, bà đọc từng chữ một. Xem đi xem lại biết bao nhiêu lần nhưng kết quả vẫn là quan hệ mẹ con.
– “ Nhưng mà bố đứa bé đâu? Mà sao con lại biết được thằng bé chứ, lúc trước con đâu có đề cập đến chuyện này. ” Chu Thanh Nga
– “ Qua Mỹ thì con mới biết, con thấy đứa bé đã ở Hoàng Gia rồi. Là con cháu của Vương Gia, bố của con con là Vương Kiên, Nhị Thiếu Gia Vương Gia cũng là chủ tịch Vương Thị kế nhiệm. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Trời ơi Thanh Ngọc, con điên rồi sao. Yêu ai không yêu sao lại yêu người quyền lực như vậy chứ. Bây giờ lại có con rồi, muốn tách 2 đứa cũng khó. Giờ cậu ta vẫn ở Mỹ sao? ” Chu Thanh Nga
– “ Là anh ấy thổ lộ trước, con không biết tại sao lại có con với anh ấy nữa. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, kể cả không xảy ra chuyện thì người con yêu vẫn chỉ có anh ấy. Con chỉ lấy anh ấy làm chồng thôi. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Aizzz, tình yêu mà. Làm sao cấm được chỉ là cậu thanh niên Trương Vũ Khoa dường như thích con, luôn luôn đến đây hỏi mẹ xem con thế nào. ” Chu Thanh Nga
– “ Mẹ đừng quan tâm, ít hôm nữa đến bệnh viện. Con sẽ nói rõ ràng, từ bỏ càng sớm càng tốt cho cả hai. ”
Chu Thanh Nga gật đầu, bà thở dài. Yêu ai không yêu lại đi yêu người không yêu mình, cố gắng đến mấy cũng bằng thừa. Vả lại bà cũng biết Vương Kiên có thế lực mạnh cỡ nào, bà chỉ sợ con gái bà sau này sẽ khổ khi bước vào gia đình thượng lưu làm dâu.
– “ Anh ấy không ở Mỹ nữa, theo con biết thì ở Vincom TAN HOANG MINH mẹ ạ. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Vincom TAN HOANG MINH này biết bao nhiêu là cơ sở, biết cơ sở nào mà tìm. ” Chu Thanh Nga
– “ Con sẽ cố gắng. Con hơi mệt, con lên nhà ngủ một chút mẹ nha. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Được rồi, con mệt thì cứ nghỉ đi. Cứ để con trai con cho mẹ. ” Chu Thanh Nga
Trần Thanh Ngọc đứng dậy đi lên phòng, cô thật sự rất mệt.
Trong phòng khách chỉ còn Chu Thanh Nga và Vương Nghiêm.
– “ Cháu sang đây ngồi với bà. ” Chu Thanh Nga
– “ dạ ” Vương Nghiêm đứng dậy, em đi sang ghế bên kia ngồi cạnh Chu Thanh Nga
– “ Cháu bao nhiêu tuổi rồi ” Chu Thanh Nga muốn biết năm Trần Thanh Ngọc mang thai là khi nào
– “ cháu 3 tuổi ạ ” Vương Nghiêm
” Vậy là 4 năm rồi sao? Có lẽ nhà họ Vương nuôi dưỡng thằng bé rồi. ” Chu Thanh Nga nghĩ
– “ Cháu có thích ở đây không? Ở đây sẽ không sung túc như ở Vương Gia được. ” Chu Thanh Nga hỏi
– “ dạ thích, cháu thích ở với mẹ. Cháu từ nhỏ chưa được bên cạnh mẹ bao giờ ạ. ” Vương Nghiêm
– “ Từ nay cháu sẽ ở đây, Tiểu Nghiêm có muốn đi chơi ở đâu không. ” Chu Thanh Nga
– “ dạ có ạ ” Vương Nghiêm
– “ Vậy bây giờ bà ngoại đưa cháu đi nhé. ” Chu Thanh Nga
Vương Nghiêm gật đầu cười, hai bà cháu đi ra khỏi nhà.