Chiều hôm ấy, Trần Thanh Ngọc đã mua một vé máy bay về New York. Đúng 2h chiều ngày hôm sau sẽ khởi hành, cô về một thời gian rồi sẽ về đây. Công việc đã giao phó xong xuôi, Trần Thanh Ngọc có thể an tâm lên đường được rồi.
[ … ]
Còn đúng hai ngày nữa là lễ cưới sẽ diễn ra, Vương Trạch Đông đẹp lộng lẫy từ trong ra ngoài.
Vương Khánh Linh cứ hễ nhìn vào nó, cô chỉ muốn phá nát những thứ này.
– “ Thật chướng mắt ”
Lúc này, Nghiêm Tuyết Tình đang đứng ở ngoài cửa, Vương Khánh Linh nhìn ra ngoài thì nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Tuyết Tình. Nhìn quang cảnh cô đã tức, bây giờ phải nhìn vẻ mặt kia lại càng tức hơn.
Vương Khánh Linh mặt không cảm xúc bước ra cửa, bảo vệ nhìn thấy cô cung kính cúi chào.
– “ Cô đến đây làm gì? ”
– “ Tôi…tôi đến thăm….. ” Nghiêm Tuyết Tình dù sắp kết hôn với Vương Kiên nhưng cô ta vẫn luôn phải dè chừng với Vương Khánh Linh
– “ À quên, tôi phải gọi cô là mẹ kế mới đúng. Bảo vệ, các anh mở cửa cho cô ta vào đi. Không ba tôi lại nghĩ tôi bạc đãi cô ta. ”
– “ Vâng, Đại Tiểu Thư ” hai người bảo vệ nói, sau đó mở cửa cho Nghiêm Tuyết Tình
– “ Cảm ơn ” Nghiêm Tuyết Tình đi vào trong
Thấy Nghiêm Tuyết Tình đã đi vào, bảo vệ đóng cửa lại. Người làm ở Vương Trạch Đông cũng chẳng hiểu vì sao Thiếu Gia của họ lại kết hôn với Nghiêm Tuyết Tình, rõ ràng họ đã có Thiếu Phu Nhân là Trần Thanh Ngọc rồi.
Thấy Vương Kiên đang ngồi ở phòng khách, Vương Khánh Linh đi vào còn Nghiêm Tuyết Tình đi theo sau cô.
– “ Phu Nhân của ba đến rồi đấy ” Vương Khánh Linh châm chọc
– “ Khánh Linh, con mau thay đổi cách ứng xử của mình đi. ”
– “ Ba đừng có mơ, không bao giờ có chuyện đó xảy ra ” Vương Khánh Linh hét lớn, cứ như muốn đâm thủng màng nhĩ của Vương Kiên vậy
– “ Con nói ba biết. Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Tính cách của Vương Khánh Linh con sinh ra đã như thế, sẽ không bao giờ thay đổi được. Mà ba có muốn thay đổi thì cũng chẳng thay đổi được đâu. ” Vương Khánh Linh thách thức Vương Kiên
– “ Vương Khánh Linh, con được nuông chiều quá nên muốn làm loạn chứ gì. ”
Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm nghe thấy tiếng hét, liền chạy xuống nhà. Không những nhìn thấy trận cuồng phong của Vương Khánh Linh, sự tức giận của Vương Kiên mà còn nhìn thấy Nghiêm Tuyết Tình.
Nghiêm Tuyết Tình vừa nhìn thấy Vương Nghiêm thì lạnh toát sống lưng, những kí ức của ba năm trước lại hiện về. Đôi mắt này tại sao lại giống Trần Thanh Ngọc đến thế, chẳng lẽ đứa bé đó vẫn còn sống sao? Không thể nào, là mình đang tưởng tượng ra thôi. Bị tai nạn liên tiếp xảy ra như thế thì làm sao sống nổi được chứ.
Nghiêm Tuyết Tình ngước mắt lên tường nhìn, cô ta thấy toàn là những bức chân dung của Trần Thanh Ngọc. Tại sao lại có nhiều ảnh của Trần Thanh Ngọc đến vậy, chẳng lẽ cô ta bị hoa mắt sao? Là ai đã treo? Nội tâm Nghiêm Tuyết Tình gào thét dữ dội, cô ta sắp thành vợ của Vương Kiên rồi mà nơi này vẫn còn treo ảnh của Trần Thanh Ngọc. Đúng là đáng chết.
– “ Nuông chiều? Ha, nực cười. Ba luôn giáo dục chúng con một cách rất nghiêm khắc, chưa từng nuông chiều con và hai em. Chỉ có những đòn roi khắc nghiệt mà thôi, thưa ba. Con cũng là con người mà, cũng biết đau chứ. Đâu phải là một sinh vật ba muốn đánh thì đánh, muốn đập thì đập. ” Vương Khánh Linh gào lên trong vô vọng, cô cười đến thê lương
Ai nhìn thấy bộ dạng của Vương Khánh Linh hiện tại thì rất xót, thương thay cho một vị Tiểu Thư quyền quý của một gia tộc. Cả một đời tuổi trẻ, chìm đắm trong quy củ và phép tắc.
Vương Kiên đã sai, anh sai rồi. Đáng lí ra anh nên nói sự thật cho các con của anh, chúng cứ lầm tưởng anh yêu Nghiêm Tuyết Tình. Giờ Vương Kiên mới nhận ra, cách giáo dục con cái của anh là sai lầm.
– “ Ba nói đi, nói thử xem. Hay con nói đúng hết rồi. Vương Khánh Linh con hận người, không phải vì người giáo dục nghiêm khắc mà là người lại kết hôn với nữ nhân này. ” ánh mắt của Vương Khánh Linh dành cho Vương Kiên chỉ có hận
Vương Kiên im lặng, con anh nói rất đúng. Anh là người cha tồi, không phải người cha tốt như Hoàng Khải Minh.
– “ Còn cô ta, gả vào Vương Gia làm dâu thì cũng được đấy. Dù cô có trở thành vợ của ba tôi, muốn tôi kính trọng ư. Đừng có mơ, bởi cô KHÔNG XỨNG. ” Vương Khánh Linh cố tình nhấn mạnh hai chữ « không xứng ».