Trần Thanh Ngọc sau khi ngủ một giấc dậy, đồng hồ đã điểm 2h chiều. Cô nhanh chóng vào nhà tắm rửa mặt sạch sẽ rồi mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc vào, khoác bên mình chiếc túi xách thường dùng. Cô bước ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe đến công ty Vương thị.
• đến nơi •
Cô trả tiền cho bác tài xế rồi ngước mắt nhìn, cô cảm thán.
– Chao ôi, sao mà nó cao quá vậy. Vương Kiên nói anh ấy ở tầng 50, có lẽ là tổng giám đốc của công ty này rồi.
Cô tiến vào bên trong, bảo vệ biết cô là khách của tổng giám đốc nên cũng không tiện ngăn lại. Cô đến chỗ tiếp tân, nói:
– Xin hỏi lên tầng 50 thì đi bằng thang máy nào vậy ạ.
Cô tiếp tân kia đáp:
– Cô có hẹn lịch trước với tổng giám đốc chưa ạ.
Cô đáp: Tôi không có.
Cô tiếp tân lại tiếp tục hỏi:
– Vậy cô tên gì, tôi sẽ liên lạc với thư kí của tổng giám đốc.
Cô đáp: Tôi tên Trần Thanh Ngọc.
Cô tiếp tân kia đáp: Cô đợi tôi một chút, cô có thể ra kia ngồi chờ trong lúc tôi liên hệ.
Cô nói: Được, cảm ơn cô.
Cô tiếp tân kia vội liên hệ với thư ký Mộ, sau khi nói chuyện một hồi xong xuôi. Cô tiếp tân kia gọi cô quay lại rồi nói:
– Cô Trần, tổng giám đốc mời cô lên phòng của tổng giám đốc. Thang máy dành cho khách ở phía tay trái, xin mời cô.
Cô đáp: Cảm ơn.
Cô bước đi rồi vào bên trong thang máy ở bên trái, sau một hồi thang máy báo hiệu ” ting “. Cô bước đến trước phòng tổng giám đốc, cô gõ cửa.
“ mời vào ”: một giọng nói lạnh như băng vang lên
Trần Thanh Ngọc bước vào ngắm nhìn nam tử kia: khuôn mặt tuấn tú, mũi cao, mày rậm, làn da màu đồng, cặp mắt phượng hoàng khiến nhiều người phải e sợ và kính nể. Đặc biệt nội thất và cách trang trí trong căn phòng này đều lấy màu trắng và đen làm chủ đạo.
“ nhìn đủ chưa ”: vẫn là giọng nói đó.
Trần Thanh Ngọc bị doạ sợ mà không nói được câu nào, đứng im bặt không phát ra tiếng động.
– Cô tới đây có việc gì. Sao còn đứng đó, ngồi xuống đi.
Cô lui về phía chỗ ngồi an toạ, sau đó nói.
– Khăn tay của anh tôi đã giặt sạch, hôm nay đến trả cho anh. Tôi còn muốn trả ơn anh vì anh đã giúp tôi.
Nói rồi cô đưa chiếc khăn tay trong túi xách ra để lên trên bàn làm việc của anh.
Anh đang chăm chú xử lý công việc, dừng bút lại, ngước nhìn người phụ nữ trước mặt.
– Tối nay cô có rảnh thì hãy về nhà tôi, được chứ.
Cô gật đầu: Được, tối nay tôi rảnh.
Anh thì tiếp tục làm nốt công việc, còn cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ. Một lúc sau, anh đã nhìn thấy cô đang ngủ thì cũng không nói gì, giữ im lặng cho cô ngủ.
Mộ Viên Bách bước vào: Tổng giám đốc, bên Giang gia có mời chúng ta một bữa tiệc. Anh có muốn đi không ạ.
“ Hủy, không đi. Tối nay tôi bận rồi ” Anh đáp
Mộ Viên Bách gật đầu rồi bước ra khỏi phòng, thầm nghĩ ” bên cạnh con gái nhà người ta chứ bận cái chết gì “
Trời đã gần tối, cô đã tỉnh dậy. Cô nói: Đã tối rồi sao, xin lỗi, tôi hơi buồn ngủ.
Anh đáp: – Không sao, chúng ta đi thôi.
Nói rồi anh và cô bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, hai thân ảnh nam nữ bước xuống khiến bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ và ghen ghét.
Cô nói nhỏ vào tai anh: Sao tôi cảm thấy họ không thích tôi thì phải, anh rất có lực thu hút đó Vương Tổng.
Anh đáp: Kệ bọn họ, đừng quan tâm. Những ánh mắt như vậy tôi thấy nhiều nên đã quen rồi.
Sau đó hai người bước đến gara xe, anh và cô bước vào trong ngồi xuống. Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi công ty và hoà mình vào dòng đường tấp nập.