Vương Kiên biết cơ hội của mình đã đến nhưng anh lại không hành động gì. Cuộc trò chuyện vừa rồi anh cũng đã nghe được, anh có nên đi không? Sao cô lại mong anh tỉnh lại để làm gì chứ.
Anh thử bước chân xuống, xém chút nữa là ngã rồi, cũng may bám vào thành giường. Anh bị nặng như vậy sao? Đi không vững thì làm sao có thể rời khỏi đây chứ.
Vương Kiên cố gắng tập đi, dù rất đau nhưng anh vẫn phải cố gắng. Anh bám vào các vật dụng trong phòng bệnh để tập đi, chỉ mong sẽ có thể đi lại như trước đây.
Trần Thanh Ngọc từ căng tin quay về thì gặp Vương Hải và Nguyễn Vy, anh nhìn thấy cô cũng hỏi thăm vài câu.
– “ Thanh Ngọc, em đã khoẻ hoàn toàn chưa. ”
– “ Sức khỏe của em đã phục hồi rồi nhưng mà kí ức vẫn chưa thể nhớ, anh chị có đang làm gì không? ”
– “ Anh không, có chuyện gì sao? ” Vương Hải không biết, chỉ còn vài phút nữa anh sẽ gặp Vương Kiên
– “ Chị thì cũng đang rảnh, bây giờ vẫn sớm mà. ”
– “ Anh chị đến chỗ này với em một lúc thôi, không mất nhiều thời gian đâu. ”
– “ Vậy cũng được, dù sao thì cũng chưa đến lúc thăm khám cho bệnh nhân. ” Vương Hải không nghi ngờ gì, hai vợ chồng đi theo Trần Thanh Ngọc
Hai người đến phòng bệnh của Vương Kiên. Vừa mở cửa, ba người đã nhìn thấy bộ dạng của Vương Kiên hiện tại.
– “ Đã lâu không gặp ” Vương Hải dù không thích nhưng nhìn nhau cũng nên hỏi thăm một câu
– “ Ừm, đã lâu không gặp lại rồi. Nếu anh đến đây để chê cười thì cứ tự nhiên, em sẽ nghe. ” Vương Kiên không nghĩ Vương Hải sẽ đến đây, anh không đeo kính nên không nhìn rõ lắm
– “ Chê cười cậu thì được cái gì? Tôi là bác sĩ, cậu là bệnh nhân. Chê cười người bệnh chính là thất đức. ” Vương Hải đáp
– “ Em giờ sao rồi? Nhưng tại sao em lại ở đây và sao lại bị như thế này. ” Nguyễn Vy hỏi
– “ Quỳnh Trang học ở đây nên em phải về, dù sao những năm qua đã nhờ Gia Minh rất nhiều rồi. Không may gặp phải tai nạn thôi chị, không sao cả. ”
– “ Mới tỉnh lại thì đừng vận động, cái gì cũng phải từ từ. ” Nguyễn Vy đi vào đỡ Vương Kiên ngồi xuống giường
Trần Thanh Ngọc và Vương Hải cũng đi vào.
– “ Cảm ơn chị ”
– “ Quỳnh Trang thi vào 10 rồi, kết quả có chưa. Thùy Dương năm tới đây phải học hỏi con bé rất nhiều. ” Nguyễn Vy nói
– “ Có rồi chị, gần thang điểm 50. Đỗ thẳng nguyện vọng 1 vào trường THPT Nguyễn Trãi – Ba Đình. ” Vương Kiên
– “ Tốt rồi, hai chị em đều giỏi cả. ” Nguyễn Vy
Trần Thanh Ngọc im lặng không nói gì, cô không biết người tên Quỳnh Trang mà Nguyễn Vy nói là ai. Con của anh, chẳng lẽ là con nuôi sao? Chắc là con nuôi rồi, làm sao anh lại có con lớn như vậy chứ.
– “ Thanh Ngọc, tình trạng của Vương Kiên như thế nào em. Có nặng lắm không? ” Nguyễn Vy quay sang Trần Thanh Ngọc, hỏi
– “ dạ chị. Anh Khoa nói không bị nghiêm trọng lắm. Các vết thương đã khâu phải uống thuốc đầy đủ, nếu không nó rất đau và sẽ sưng lên. Vết thương ở trán thay băng hàng ngày, bôi thuốc sẽ khỏi. Hai chân thường xuyên đi lại, ban đầu sẽ rất khó khăn nhưng chăm chỉ tập đi sẽ đi lại được như trước đây. Tay trái đừng vận động quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến xương tay. Đến bệnh viện chụp X – quang một tuần một lần để xem thực trạng, nếu xương tay bị lệch sẽ phải phẫu thuật. ” Trần Thanh Ngọc gần như là thuật lại lời nói mà Trương Vũ Khoa nói với cô
– “ Vậy thì cũng phải có người bên cạnh chăm sóc rồi. Mà có ai biết chuyện này chưa. ” Nguyễn Vy
– “ Em chỉ biết anh chị là người thân của anh ấy nên mới nói, những người khác em đâu có biết. ” Trần Thanh Ngọc
Nguyễn Vy gật đầu, chính bản thân cô cũng không còn nhớ rõ Vương Gia gồm những ai.
– “ Chuyện 3 năm trước hãy bỏ qua đi, đừng hận nhau nữa. ” Nguyễn Vy
– “ Thôi chị, không xứng để được tha thứ đâu. Em hiểu mà, em cũng không muốn anh chị vì chuyện này mà cãi nhau. Có những sai lầm không xứng đáng được tha thứ. ” Vương Kiên
– “ Đúng rồi đấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Con tôi và cháu tôi chơi với nhau, tôi không cấm cản nhưng tôi với cậu sẽ không bao giờ được như trước. ” Vương Hải nói xong thì rời khỏi phòng bệnh
– “ Chị đi với anh ấy đi, anh ấy cần chị. Đi đi, đừng ở đây nữa. ” Vương Kiên
– “ Được rồi, lúc khác sẽ đến thăm em. Chị sẽ đưa hai đứa nó đến, nhé. Giữ gìn sức khỏe, mau khoẻ lại nha. ” Nguyễn Vy
Vương Kiên gật đầu, Nguyễn Vy sau đó liền rời đi. Cô phải đi tìm Vương Hải.