Hiện tại đã là đêm khuya rồi, đồng hồ lúc này là 2h sáng. Trong khi vạn vật đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, Trần Thanh Ngọc đang gặp phải một giấc mơ không được ổn.
Cô mơ thấy mình bị anh bắt về Vương Trạch Đông, lúc đó cô đang mang thai được 6 tháng. Cô đang đi dạo trên đường thì nhìn thấy mấy người mặc đồ đen bao vây, khiến cô nhìn rất sợ hãi.
– Các anh là ai, muốn gì ở tôi.
Một thanh niên trong số đó nói với cô:
– Thiếu Phu Nhân đừng sợ, chúng tôi phụng mệnh của lão đại đón cô về với anh ấy.
Cô nghĩ trong đầu ” Thiếu Phu Nhân sao, không lẽ là Vương Kiên, anh ấy làm sao biết được mình về đây chứ. Không thể nào? “
– Thiếu Phu Nhân, chúng tôi xin thất lễ. Sẽ tạ tội với cô sau vậy.
Họ đánh lạc hướng cô, nhân lúc cô không để ý thì cô đã bị một người trong số đó tẩm thuốc mê, loại thuốc mê này hoàn toàn không có hại cho thai nhi.
Sau đó họ đưa cô lên xe về Vương Trạch Đông, đường lúc này đang vắng nên bọn họ mới dám hành động.
Đến nơi, tất cả bọn họ vào bên trong thông báo với anh. Vương Kiên lúc này đang vắt chéo chân thưởng thức ly rượu vang đỏ.
– Thưa lão đại, đã đưa Thiếu Phu Nhân về được rồi. Có cần bọn em đưa cô ấy vào không ạ.
– Không cần, tôi tự lo được. Các cậu có thể về.
– Chúng tôi xin phép.
Nói xong bọn họ lấy xe lấy ra khỏi Vương Trạch Đông, anh đặt ly rượu xuống rồi đi ra chiếc xe đó bế cô vào trong nhà.
– Vợ yêu à, cuối cùng tôi cũng bắt được em rồi.
Vương Kiên đưa cô lên phòng, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, sau đó chui vào hõm cổ của cô ngửi mùi hương từ cô. Mùi hương này khiến anh cảm thấy rất dễ chịu và nó khiến anh nghiện rồi ôm cô ngủ, đã lâu anh mới được ngủ ngon như vậy.
Trần Thanh Ngọc mơ thấy Nghiêm Tuyết Tình đẩy cô ngã xuống cầu thang, dưới đó đã có rất nhiều miếng thủy tinh đã vỡ nằm ở dưới đất. Rồi đi còn bị một kẻ rất giống Lâm Doãn Khanh tông vào khiến cô mất đi đứa con của mình.
Trở về thực tại, Trần Thanh Ngọc chảy mồ hôi hột. Nước mắt cứ thế trực trào ra, cô bừng tỉnh rồi ngồi dậy, cơ thể cô run rẩy không ngừng.
Cô bình tĩnh đi vào nhà tắm lau mặt rồi bước lên giường ngủ tiếp, cô tự trấn an chính mình ” tất cả chỉ là mơ thôi, không phải sự thật. “
[ …………… ]
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy thấy mọi thứ vẫn diễn ra bình thường thì trong lòng vô cùng yên tâm và nhẹ nhõm, tuy là vậy nhưng cô vẫn thấy sợ hãi. Trần Thanh Ngọc vệ sinh cá nhân xong rồi xuống nhà ăn sáng, Hoàng Khải Minh thấy cô không ổn liền hỏi.
– Em không khoẻ sao?
– Em không sao đâu anh, em vẫn ổn mà.
– Không sao là tốt rồi, ngồi xuống ăn sáng đi.
– Mẹ đâu anh, sao em không thấy.
– Mẹ ăn sáng xong thì liền ra ngoài đi bộ cùng với các bác trong câu lạc bộ dưỡng sinh rồi.
– Vâng.
Hoàng Khải Minh không nói gì, hai người im lặng ăn xong bữa sáng. Ăn xong, Hoàng Khải Minh lên phòng làm việc còn cô thì đi dạo ngoài vườn cho khuây khỏa đầu óc đồng thời cũng dẹp tan cơn ác mộng đêm qua.
– Làm gì có chuyện đó xảy ra chứ, anh ấy không phải lão đại xã hội đen đâu. Anh ấy là người dịu dàng và ấm áp, Kiên sẽ không bao giờ làm tổn thương mình đâu.
Trần Thanh Ngọc khẳng định chắc chắn như vậy, cô thẩn thơ ở ngoài sân vườn suy nghĩ vu vơ và ngắm cảnh trí xung quanh. Cô nào đâu biết có một cặp mắt thâm tình nào đó đang nhìn mình từ xa………