Sáng hôm đó, Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy, phát hiện ra cô và Vương Kiên hôm qua lại ” ân ái ” với nhau. Đây chẳng phải là lợi dụng lúc cô đang say mà hành sự hay sao? Cô chẳng nhớ gì cả, có lẽ là do uống quá nhiều.
Hôm nay phải đi làm sớm, ngày đầu tiên nhậm chức mà đi làm muộn thì còn đâu ra thể thống gì nữa. Cấp trên mà đi làm muộn thì làm sao có thể nêu gương cho cấp dưới.
Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
Nói là làm, Trần Thanh Ngọc hất tay Vương Kiên ra, rời khỏi giường. Nào ngờ Vương Kiên giữ chặt quá, cô không tài nào dậy được.
” Có nên tát một phát không nhở, nếu mà không tát thì sẽ muộn giờ làm mất. “
Trần Thanh Ngọc đánh liều tát Vương Kiên, anh vì đau mà mặt mày nhăn nhó, mở mắt tỉnh dậy.
– “ Sao em lại đánh anh vậy? Anh có làm gì đâu? ”
– “ Anh có dậy không thì bảo? Bỏ ra để tôi còn đi làm, anh nghĩ ai cũng như anh à. Còn nữa, ai cho anh lợi dụng tôi? ”
– “ Đương nhiên là có dậy, em đi làm anh không cấm nhưng mà hôm qua người châm lửa là em đấy. ”
– “ Tôi? Tại sao lại là tôi? Anh đừng có bịa đặt ” Trần Thanh Ngọc ngơ ngác, cô thật sự đụng chạm Vương Kiên trước sao
– “ Uống rượu nhiều thì làm sao em nhớ được. Nào, đưa em đi rửa mặt. ” Vương Kiên bế cô vào phòng tắm
– “ Thả tôi xuống, tôi tự đi được. ” Trần Thanh Ngọc la lối
– “ Vợ chồng như thế này là chuyện hết sức bình thường, em không cần phải ngạc nhiên quá. ”
Trần Thanh Ngọc cũng chả thèm lôi co với anh làm gì nữa, nếu cứ như này có mà hết ngày cũng chẳng xong.
Hai người vệ sinh cá nhân, thay trang phục gọn gàng vì lát nữa Vương Kiên có cuộc họp đầu tiên sau khi lên chức chủ tịch. Vì vậy mọi thứ phải thật tươm tất.
Cả gia đình ăn sáng xong, Trần Thanh Ngọc đưa Vương Nghiêm đi học.
Ngày đầu tiên nhậm chức, mọi thứ diễn ra rất tốt và suôn sẻ. Trương Vũ Khoa thì cũng sắp chuyển đi.
Cuộc họp online của Vương Kiên và ban giám đốc cùng trưởng phòng các ban đang diễn ra một cách nghiêm túc.
Tối đến, mọi việc đã xong, Vương Nghiêm thì chơi với Vương Quỳnh Trang. Trần Thanh Ngọc quyết định tạo nên một bản hợp đồng hôn nhân giữa hai người, cô nói mình sẽ cố gắng nhưng dường như cô cố gắng đến mấy thì cũng không thể chịu được Lâm Doãn Khanh. Vậy nên chỉ duy trì cuộc hôn nhân này trong hai năm mà thôi, sau đó cô sẽ rời đi, sống một cuộc sống yên ổn.
Vương Kiên giờ đang ngồi trong phòng làm việc, Trần Thanh Ngọc thiết nghĩ bây giờ là thời gian thích hợp nhất để đề nghị chuyện này với anh.
Cô gõ cửa sau đó bước vào, đặt một tập giấy trước mặt Vương Kiên. Trần Thanh Ngọc không dài dòng, đáp gọn hai chữ “ đọc đi ”
Vương Kiên nhìn bốn chữ “ Hợp đồng hôn nhân ” trước mặt. Khuôn mặt từ vui vẻ chuyển sang tức giận.
– “ Cái gì đây? ” Vương Kiên nghiến răng
– “ Chẳng phải tôi đã viết rõ rồi sao? Anh còn hỏi lại làm gì? ” Trần Thanh Ngọc mạnh miệng đáp lại
Vương Kiên đứng dậy, đập mạnh xuống bàn làm việc khiến Trần Thanh Ngọc giật mình. Bàn tay nắm thành quyền, ánh mắt đục ngầu hằn lên tia máu. Trần Thanh Ngọc sợ hãi không dám nhìn thẳng.
– “ Cuộc hôn nhân này vốn không nên tiếp tục, vốn dĩ đã kết thúc từ lâu. Vậy nên hãy tạo cho nhau một khoảng cách nhất định, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai người. ”
Vẫn là ánh mắt ghê rợn đó nhìn thẳng vào người Trần Thanh Ngọc, có phải vợ anh ăn gan hùm mật gấu rồi hay không? Ngày hôm nay dám nói với anh những lời này.
– “ Các điều khoản tôi đã ghi rõ, anh muốn thêm gì thì cứ thêm. Hai năm sau sẽ kết thúc, tôi sẽ không mang gì đi theo nên anh cứ yên tâm. ”
Vương Kiên đặt bút xuống, viết một dòng chữ. Hợp đồng hôn nhân giữa hai người có bốn điều khoản chính.
Bên A: Trần Thanh Ngọc
Bên B: Vương Kiên
Điều 1: Ngoài những việc chung thì việc riêng của nhau, ai có người ấy tự quản.
Điều 2: Anh muốn nâng niu, chiều chuộng ai tùy ý nhưng tuyệt đối không được làm ở nhà.
Điều 3: Trần Thanh Ngọc coi trọng nhất là mặt mũi, tốt nhất đừng làm tôi phải mất mặt.
Điều 4: Nếu một trong hai người ngoại tình thì người còn lại có quyền trừng trị. Nếu như trong thời hạn hai năm mà mang thai thì bản hợp đồng không có giá trị.
Trần Thanh Ngọc gật đầu đồng ý, cô đặt bút ký. Một kế hoạch hoàn mĩ được Vương Kiên vạch ra ngay trong đầu.