Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức ở điện thoại cô vang lên, cô mở mắt ra tắt nó đi rồi ngồi dậy. Cô nhẹ nhàng đặt tay anh ra khỏi eo mình rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Thấy anh đang ngủ ngon, cô không nỡ đánh thức anh nên đã rón rén rời khỏi phòng không quên đóng cửa lại.
Cô đi ra bên ngoài bệnh viện ăn sáng, mua thêm 1 phần cháo dinh dưỡng và 2 phần cơm thịt bò với 3 chai nước dự phòng sau đó trở về bệnh viện.
Anh lúc này đã ngủ dậy thì đã không thấy cô đâu, anh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi mặc áo định đi tìm cô thì Cố Nam đi vào.
– Cậu định đi đâu à, lão Vương.
– Liên quan gì đến cậu, sao cậu biết tôi ở đây.
– Lúc tôi đi tìm xem cậu ở đâu thì thấy chị dâu bước ra khỏi phòng này định đi đâu đó, tôi đoán cậu ở đây nên mới dám vào.
– Biết rồi thì biến đi, ở đây làm gì.
– Tôi ở đây không được à, bạn bè với nhau mà cậu đối xử với tôi kiểu gì thế không biết.
Vương Kiên định nói thì nhìn thấy cô bước vào.
– Em mới đi đâu về?
– Đi ăn sáng chứ đi đâu, tiện mua đồ ăn sáng cho mẹ tôi và mua cho anh luôn. Bác sĩ Cố, chào anh. Nếu hai người chưa ăn sáng thì ăn luôn đi, tôi có mua cho 2 người rồi.
Cố Nam đáp: Chào em.
– Sao em không gọi anh dậy.
– Anh đang ngủ thì tôi gọi dậy làm gì. 2 người ăn đi, tôi qua với mẹ tôi.
Nói xong cô đặt 2 phần cơm và nước xuống bàn rồi rời khỏi phòng, cô bước sang phòng bệnh của Chu Thanh Nga. 2 người đàn ông lúc này đang ngồi ăn và nói chuyện với nhau.
– Cậu hôm qua có vẻ ngủ rất ngon thì phải? Cố Nam hỏi
– Ừ, rất ngon.
– Cậu xác định thật lòng với cô ấy sao, sẽ không gây đau khổ cho cô ấy chứ?
– Tôi thật lòng yêu Thanh Ngọc, sẽ không như cậu nói đâu.
– Căn bệnh mất ngủ và đau dạ dày của cậu chưa khỏi hoàn toàn đâu, cậu nên cẩn thận, mà cô ấy có biết không.
– Không biết, tôi không nói với cô ấy.
Cả hai im lặng không nói gì và nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Cố Nam thì đi khám cho bệnh nhân, còn anh thì đến Vương thị làm việc.
Lúc này Chu Thanh Nga đã tỉnh dậy, cô giúp bà rửa mặt và đỡ bà ngồi dậy.
– Mẹ, ăn sáng thôi. Mẹ đã thấy đỡ hơn chưa.
– Mẹ khoẻ rồi, cũng cảm ơn ông trời đã phù hộ. Mẹ cảm ơn, bao giờ thì có thể xuất viện.
– Mẹ ăn đi, chắc phải 1 tuần. Con sẽ trao đổi với bác sĩ.
Chu Thanh Nga gật đầu rồi từ từ ăn hết bữa sáng, ăn xong mà cất giọng có vẻ nghiêm trọng.
– Thanh Ngọc, chúng ta hãy về Việt Nam thôi con. Ba con ở đó, mẹ muốn bên cạnh ông ấy.
– Dạ, con cũng muốn như vậy.
– Khi khỏi bệnh, mẹ muốn về đó. Con có đi cùng mẹ không.
– Vậy mẹ con theo mẹ về đó vài ngày thu dọn và sắp xếp đồ đạc, sau đó con sẽ quay về đây. Vì hợp đồng của con hết năm nay mới kết thúc.
Cô không dám nói sự thật với bà nên đành nói dối, cũng may là bà không nghi ngờ gì.
– Được rồi, 1 năm sẽ nhanh kết thúc thôi. Mẹ muốn sau khi ra viện chúng ta sẽ về Việt Nam.
– Dạ, con đồng ý với mẹ.
– Con cứ về nhà đi, mẹ ở đây một mình được rồi. Hãy về nhà mà thu xếp chuyện cá nhân của con.
– Con chào mẹ.
Chu Thanh Nga gật đầu rồi cô rời khỏi phòng bệnh của bà, cô nhấc máy gọi điện cho Cố Nam.
– ” Alo “
– Là tôi – Trần Thanh Ngọc, không biết tôi có thể hỏi anh câu này không.
– ” Được, cô cứ hỏi “
– Không biết mẹ tôi khi nào mới có thể xuất viện vậy.
– ” 1 tuần thì có thể xuất viện được, thời gian này cần phải ở bệnh viện để theo dõi sức khỏe thêm. “
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
– ” Không có gì, bổn phận của tôi mà “
Cố Nam tắt máy tiếp tục công việc, cô cất điện thoại vào túi xách rồi trở về nhà.
Lúc này ở Vương Thị, văn phòng tổng giám đốc. Vương Kiên lúc này cứ cảm thấy bất an, lo lắng. Anh không hiểu vì sao lại có cảm giác này, cảm nhận một người quan trọng với anh sẽ rời bỏ anh và anh sẽ làm tổn thương họ khiến anh hối hận.
Anh không hề hay biết rằng những gì anh cảm nhận được đều sẽ xảy ra sau này, một sự hiểu lầm khiến anh phải sống trong đau khổ.