Một tháng trôi qua nhanh chóng, cái bụng của Trần Thanh Ngọc càng ngày càng lớn dần, việc đi lại cũng vô cùng là khó khăn. Vào những tháng cuối của thai kỳ, Trần Thanh Ngọc rất cẩn trọng mọi hành động và cô tuyệt đối không để đứa bé bị ảnh hưởng bởi các tác nhân bên ngoài.
Theo thông tin cô đọc được trong sách theo dõi sức khỏe của mẹ và bé, một tháng nên đi khám thai tầm 2 lần để đảm bảo an toàn. Cũng nên vào bệnh viện sớm hơn ngày dự sinh vài ngày, phòng khi nước ối vỡ.
Cả ngày hôm đó, Vương Kiên và Vương Khánh Linh đều có ở nhà. Trần Thanh Ngọc vốn không nói với anh chuyện cô sẽ đi khám thai, cô cũng không có ý định rủ Vương Khánh Linh đi cùng mình.
Đầu giờ chiều, Vương Kiên trước khi rời khỏi nhà có hỏi cô.
– Thời gian khám thai định kỳ là lúc nào? Em không định đi sao, hay là để tôi đưa em đi.
– Anh quan tâm làm gì, nó đâu phải là con anh. Tôi đi hay không đâu ảnh hưởng gì đến anh, chuyện của tôi anh đừng xen vào thì sẽ tốt hơn.
– Trần Thanh Ngọc, sao em cứ phải tỏ thái độ với tôi là như thế nào? Tình cảm tôi đối với em trong suốt thời gian qua chẳng lẽ em không hiểu?
– Tôi không cần hiểu và cũng chẳng muốn hiểu, tôi đối với ai mà chẳng như vậy. Vương Kiên anh cũng không phải là ngoại lệ.
– Còn Hoàng Khải Minh đó thì sao, em có đối xử như vậy không?
– Anh ấy là anh trai tôi, đương nhiên không thể so bì với những người khác.
– Tôi không tin em không bao giờ yêu tôi, sẽ có một ngày em thừa nhận.
– Vương Tổng, tôi cũng đang chờ ngày đó đây. Anh nghĩ gia đình sẽ chấp nhận tôi à. Tôi cái gì cũng bình thường, không xứng với anh đâu. Anh nên từ bỏ mẹ con tôi đi.
Vương Kiên nín họng, cô nói rất đúng. Vương Gia sẽ chấp nhận cô sao? Còn mẹ anh nữa, Nghiêm Tuyết Tình anh còn chưa loại bỏ được.
Trần Thanh Ngọc nhìn vẻ mặt như vậy của anh thì cô cũng hiểu rồi, tình cảm của cô dành cho anh chỉ có một mình cô biết rõ.
– Anh đi đi, đừng quan tâm tôi nữa. Tôi không cần đâu, người cần anh quan tâm không phải là tôi.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, đầu dây bên kia nói chuyện quan trọng gì đó. Vương Kiên chào tạm biệt cô rồi lái xe ra khỏi Vương Trạch Đông.
Trần Thanh Ngọc đi vào trong phòng sửa soạn lại quần áo rồi đi đến bệnh viện. Trên đường đi cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, người đưa cô đi là thuộc hạ thân tín của Vương Kiên.
Trong phòng khám, Âu Tử Thanh kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô và em bé.
Âu Tử Thanh nói: Hai mẹ con đều tốt, hai bé đều phát triển rất khoẻ mạnh. Thời gian này người mẹ nên giữ tâm trạng vui vẻ và thoải mái nhất có thể, tránh xa những thứ gây hại cho thai nhi.
– Cảm ơn bác sĩ Âu.
Âu Tử Thanh nói tiếp: Sao tôi vẫn không thấy chồng của cô đâu vậy, còn hơn một tháng nữa là sinh em bé rồi. Anh ta có còn là cha đứa bé không thế?
– Anh ấy hôm nay có cuộc họp gấp nên đã đi rồi, không tiện đi cùng tôi.
Trần Thanh Ngọc nói dối, cô không muốn ngỏ lời muốn anh đi cùng với mình vì cô biết cô và anh vốn không phải là vợ chồng.
Âu Tử Thanh: Được rồi, cô nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt.
– Tôi biết rồi, xin phép.
Trần Thanh Ngọc chào Âu Tử Thanh rời khỏi bệnh viện, nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp, cô nhìn vào cũng thấy chạnh lòng.
Cô không muốn về biệt thự ngay nên đã ngồi ở dãy ghế đá ngồi hóng gió, cô không biết là có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình. Triết Dương hôm nay cũng đến bệnh viện khám sức khỏe. Thấy Trần Thanh Ngọc đang ngồi ở đó anh cũng muốn đến nói chuyện vài câu, dù gì hai người cũng đã lâu chưa gặp lại.
– Thanh Ngọc, đã lâu không gặp em. ” Triết Dương ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Ngọc “
– Triết Dương đó ư? Anh sao lại ở đây? ” Cô ngạc nhiên hỏi “
– Anh đến kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi, em mang thai được bao nhiêu lâu rồi.
– 8 tháng rồi anh, là song thai.
– Vậy cha đứa bé đâu, anh ta không đi cùng em sao? Làm chồng làm cha mà để vợ đi khám thai một mình mà coi được à?
– Anh kệ đi, đừng nói về vấn đề của em nữa. Anh bây giờ sao rồi, công việc và gia đình của anh thế nào?
– Anh và gia đình anh vẫn ổn, bây giờ thì làm nhân viên bình thường thôi em.
– Anh nghỉ làm ở chỗ chị Hoa rồi đó hả, không biết mọi người bây giờ ra sao rồi nhỉ.
– Đúng vậy, mọi người vẫn khoẻ với lại họ cũng nhớ em lắm.
– Rảnh em sẽ thăm họ, mà anh làm việc ở đâu.
– Anh làm việc ở phòng kinh doanh, là Vương Thị ấy.
Trần Thanh Ngọc há hốc mồm, đó không phải là công ty của Vương Kiên sao. Vào được nơi đó làm việc cũng tốt lắm.
– Vương Thị sao? Công ty đó em nghe nói rất to và lớn mạnh nữa. Anh có gặp chủ tịch hay là tổng giám đốc chưa.
– Anh chỉ là nhân viên, làm gì có số gặp được hai người đó chứ.
– Trời cũng nổi gió nhiều rồi, em về trước nha. Khi khác chúng ta lại gặp nhau nói chuyện, tạm biệt anh.
– Tạm biệt.
Trần Thanh Ngọc chào Triết Dương rồi đi về Vương Trạch Đông cùng tài xế, Triết Dương cũng về nhà của mình. Hai người nào biết Vương Kiên ở trên tầng 3 của bệnh viện đã nhìn thấy hai người nói chuyện. Trần Thanh Ngọc ở bên cạnh Triết Dương thì cười nói vui vẻ còn ở bên cạnh anh lúc nào cũng không vui.
Cố Nam muốn gặp anh để trao đổi về sức khỏe của cô nên anh mới đến, nếu hôm nay anh không đến đây thì không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này.
Vương Kiên tức giận đùng đùng trở lại Vương Thị, nhân viên Vương Thị lại một phen khốn khổ rồi nhưng người khổ sở nhất vẫn là Mộ Viên Bách – trợ lý của anh.