Buổi tối, bàn thức ăn thịnh soạn được bày lên trên bàn. Cũng chỉ là những món ăn bình thường thôi, không phải thứ gì cao sang quyền quý. Sống với Hoàng Khải Minh cô nhận ra người giàu ăn uống cũng không quá cầu kỳ nhưng sống với Vương Kiên thì lại khác. Vương Kiên làm gì cũng phải tinh tế và tỉ mỉ, từ những việc nhỏ nhặt cũng phải kĩ lưỡng đến từng chi tiết. Vương Gia cũng thật quan trọng từng chuyện một, ai ai cũng toát lên sự quyền quý và uy lực của gia tộc có tiếng. Trần Thanh Ngọc nói đâu có sai, cô đúng là không xứng với Vương Gia thật.
Trần Thanh Ngọc nào biết, hai người cô gặp ở bệnh viện cũng là huyết mạch của Vương Gia. Không phải người nào cũng giống người nào, ba người con trai của Vương gia tộc lúc chưa tìm được ý trung nhân thì vốn như vậy nhưng khi tìm được rồi luôn học cách để thay đổi.
Vậy nên mới có câu nói: “ Ai cũng sẽ thay đổi khi yêu một người. Sẽ hạnh phúc khi tìm được đúng người. ”
Tình yêu từ khi nào lại có sức mạnh to lớn đến như thế? Có thể đánh đổi được bất cứ thứ gì để bên cạnh người mình yêu nhưng cũng có người đánh đổi người mình yêu để đổi lấy những thứ khác đem lại lợi ích cho bản thân.
Ở bên ngoài, tiếng gió thổi xào xạc qua từng kẽ lá. Tiết trời vào đêm khi vào thu ở Hà Nội đem lại cảm giác hơi se lạnh nhưng không làm mất đi phong cách của nó. Lá rụng trước bậc thềm, từng đợt gió thu thổi nhè nhẹ cùng những tia nắng ấm chiếu xuống thế gian gợi cho con người nhiều cảm giác.
Tháng 9 à, cũng vui lắm. Đây là khoảng thời gian cuối thu, nhìn đi ngoảnh lại thì cũng gần hết năm rồi. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, một năm lại kết thúc và bước sang một năm khác.
Đúng 6h30, Trần Thanh Ngọc và Chu Thanh Nga ngồi vào bàn ăn. Chu Thanh Nga rất vui cho cô, ước mong của bà là chỉ cần cô vui vẻ và hạnh phúc là được rồi.
– “ Mẹ, con được nhận rồi ” Trần Thanh Ngọc tươi cười nói
– “ Mẹ chúc mừng con nhé. Bao năm cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp rồi. ” Chu Thanh Nga thấy cô vui như vậy, bà cũng vui theo cô
– “ Mai là ngày đầu tiên con đi làm ở bệnh viện, hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp. ”
Chu Thanh Nga gật đầu, hai người ăn uống và nói chuyện vui vẻ. Sau đó dọn dẹp sạch sẽ, hai người ở phòng khách xem tin tức một lúc thì ai nấy cũng về phòng của mình nghỉ ngơi. Trần Thanh Ngọc chuẩn bị trang phục cho ngày mai, cô bước lên giường nằm.
– Ngày mai, hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp và may mắn. Tình yêu với Vương Kiên sẽ chôn cất trong quá khứ, con của mình hi vọng chúng sẽ được an nghỉ. Mọi chuyện trong quá khứ hãy gác lại, chỉ sống và nghĩ đến hiện tại và tương lai.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trần Thanh Ngọc chìm vào giấc mộng.
……………………
Sáng hôm sau, Trần Thanh Ngọc mặc trang phục thanh lịch. Cô chào mẹ mình rồi đi đến bệnh viện, cô vừa run vừa lo lắng. Lần đầu tiên đi làm thì ai mà chẳng như vậy, có điều làm lâu ngày thì sẽ quen thôi.
Trần Thanh Ngọc cất xe cẩn thận rồi cầm túi xách đi vào đại sảnh, trưởng khoa hồi sức cấp cứu đã chờ sẵn cô ở đó.
– “ Bác sĩ Trần, tôi là Trương Vũ Khoa, trưởng khoa hồi sức cấp cứu. Hân hạnh. ”
– “ Chào anh, trưởng khoa Trương. Tôi là Trần Thanh Ngọc, hân hạnh. ”
Hai người bắt tay hữu nghị, bắt đầu cho mối quan hệ tốt nhưng cũng hứa hẹn xảy ra những chuyện ngang trái.
– “ Mời cô đi theo tôi ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, Trương Vũ Khoa dẫn Trần Thanh Ngọc đến làm quen với các bác sĩ trong khoa. Trần Thanh Ngọc nhìn thấy rất nhiều người, có chút sợ nhưng cô đã mau chóng lấy lại bình tĩnh.
– “ Đây là Trần Thanh Ngọc, là bác sĩ mới chuyển đến. Mọi người hãy làm quen với nhau đi. ”
– “ Chào mọi người, tôi là Trần Thanh Ngọc 24 tuổi. Hân hạnh làm quen, ngày tháng sau này xin được mọi người chiếu cố nhiều hơn. ”
– “ Chào cô ”
– “ Mọi người hãy đi làm việc đi, Trần Thanh Ngọc ở lại tôi bàn giao công việc. ” Trương Vũ Khoa nói
– “ Vâng ” Tất cả các bác sĩ đi ra ngoài làm việc
– “ Khi có cuộc phẫu thuật thì cô sẽ tham gia để học hỏi mọi người, đủ kinh nghiệm và khả năng thì cô sẽ trực tiếp phẫu thuật cho bệnh nhân. ”
– “ Vâng ”
– “ Đây là đồng phục của cô. Ngoài ra nếu không có cuộc phẫu thuật thì sẽ đi kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân. ” Trương Vũ Khoa lấy một bộ đồ bác sĩ đưa cho cô
– “ Cảm ơn trưởng khoa Trương, tôi hiểu rồi ”
– “ Tạm biệt, tôi đi trước ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô mặc chiếc áo blouse trắng rồi đi làm việc.