Sáng hôm sau, Vương Kiên lấy lại tinh thần trở lại Vương Thị làm việc. Anh không thể mãi như thế này được, anh phải trả thù cho cô và con gái mình.
[ Vương Thị ]
Anh đi vào đại sảnh công ty, khuôn mặt u ám và đầy sát khí khiến ai cũng phải khiếp sợ. Toàn thể nhân viên ở đại sảnh dừng công việc của mình lại, đứng dậy cung kính cúi chào.
“ Vương Tổng ”
Vương Kiên bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng 50. Mộ Viên Bách đi theo sau anh mà sợ hãi như muốn rớt tim ra ngoài, Vương Kiên chỉ có mùa đông lạnh giá chứ không bao giờ có mùa xuân ấm áp.
Đến nơi, anh đi thẳng vào trong phòng làm việc rồi ngồi xuống ghế tổng giám đốc. Cô gái của anh đã đi, con gái của anh cũng không còn, Vương Kiên làm sao vui nổi đây.
Kế hoạch trả thù hoàn mĩ dành cho Nghiêm Tuyết Tình đã được hiện lên trong đầu anh.
– ” Trước tiên phải làm cho giá cổ phiếu của Nghiêm Thị tụt xuống hết mức có thể, tất nhiên là làm nó trên bờ vực phá sản. Hừ, còn Nghiêm Tuyết Tình. Tôi sẽ cho cô nếm trải từng chút từng chút một, đau đớn gấp vạn lần cô ấy. “
Những ngón tay thon dài điêu luyện gõ bàn phím laptop, Vương Kiên bây giờ chỉ có thù hận và ân oán. Chẳng mấy chốc, cổ phiếu của Nghiêm Thị đã giảm mạnh. Với khả năng của anh, chuyện như vậy vốn không hề khó khăn gì. Trong khi đó ở Hàn Thị, Trịnh Thị, Khải Thị và Thiên Vương; Hàn Dương Phong, Trịnh Hoàng, Khải Minh Kiệt và Nam Cung Phi Vũ cũng đang hành động như Vương Kiên.
Họ nhếch môi cười lạnh, chuyện này chỉ mới là bắt đầu. Còn rất nhiều thứ ở phía trước chờ các người, hãy từ từ mà đón nhận nó đi.
Buổi chiều, Vương Kiên gọi cho Mộ Viên Bách vào.
[ Vào văn phòng gặp tôi ]
[ vâng ]
Mộ Viên Bách gõ cửa ” cốc cốc ” Vương Kiên nói vọng ra ngoài ” vào đi ” Mộ Viên Bách đi vào, đóng cửa lại rồi đứng trước mặt Vương Kiên
– Vương Tổng, có tôi
– Tìm kiếm Nhã Nguyệt và người đâm Thiếu Phu Nhân cho tôi, đem về nhốt tại Vương Long. Tra tấn và hành hình cho thật mạnh, không cần phải nương tay.
– vâng
– Còn nữa, không được để 2 người đó chết và phải canh chừng cho thật kĩ.
– đã rõ thưa lão đại.
– Cậu lui ra ngoài đi
Mộ Viên Bách gật đầu đi ra ngoài, Vương Kiên tiếp tục làm việc. Hết giờ làm việc, anh rời khỏi công ty về biệt thự của mình.
Vương Kiên về đến biệt thự là đi thẳng một mạch lên thư phòng, anh ngồi xuống ghế ngắm nhìn cô gái nhỏ của anh trong ảnh.
– ” Thanh Ngọc à, anh lại nhớ em rồi. Mỗi ngày anh luôn đâm đầu vào công việc, đến tối anh lại không thể ngủ được. Cảnh vật vẫn như cũ nhưng người đã không còn, em rốt cuộc là đang ở nơi nào. Không giây phút là anh không nhớ về em, tại sao em lại bỏ đi mà không chờ anh. Em bỏ anh và con trai của chúng ta sao? Anh còn nợ em một lời xin lỗi, một lời cầu hôn và một hôn lễ nữa mà. Em quay về đi có được không? ”
Vương Kiên lấy điện thoại mở một bài hát lên, nó giống y chang cuộc tình của anh vậy.
” Nếu một ngày
Tình yêu của ta nhạt phai hơn trước
Đôi bàn tay vẫn nắm
Nhưng lệch vài nhịp trái tim
Lời anh hứa mong manh làm sao
Liệu còn giữ anh trong vòng tay
Của em được không
Đừng hẹn thề
Một mai rời xa sẽ không lưu luyến
Chỉ cần ở hiện tại
Hai ta sẽ lắng nghe nhau nhiều hơn
Anh sẽ cố giữ em thật chặt
Dù phải vượt gió băng qua ngàn mây
Cũng phải cùng em cầm tay sánh đôi
Nắm chắc đôi bàn tay
Đừng rời xa nhau
Hứa bên nhau một đời
Từ nay về sau
Và chẳng ai thay thế được
Vị trí anh trong tim em
Dẫu cách xa nghìn trùng
Mà ta vẫn nghĩ cho nhau
Thì kết thúc
Vẫn sẽ trọn vẹn yêu thương
Còn yêu nhau
Chắc chắn rồi sẽ quay về với nhau ”
Miên man suy nghĩ thì anh nhìn thấy lá thư lần trước chưa kịp đọc, Vương Kiên mở nó ra xem.
” Gửi đến anh, người em yêu nhất – Vương Kiên
Em là Thanh Ngọc đây, cô gái may mắn có được tình yêu của anh. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở trên đường quốc lộ, em còn nhớ lúc đó mình đang khóc, rất xấu đúng không. Anh đã đưa cho em một chiếc khăn tay, anh lúc đó rất đẹp trai và tốt bụng nha. Kiên, anh có biết em yêu anh từ bao giờ không? Chắc hẳn anh rất muốn biết đúng chứ, em sẽ nói sau nhé.
Lúc anh tỏ tình với em, em vui lắm nhưng chẳng thể chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Khi chúng ta đến Hàn Gia dự tiệc, em đã gặp lại Đặng Thế Tùng. Cảm ơn anh đã diễn vở kịch đó cùng với em, em không muốn chạm mặt anh ta một chút nào cả. Phản bội em còn có tư cách tra hỏi em sao, buồn cười lắm đúng không anh.
Lúc anh ở bệnh viện với em, có phải là anh chưa từng được ngủ ngon không? Anh có thói quen ôm eo của người khác nhỉ, chỉ thấy anh lúc nào ngủ với em thì anh sẽ làm vậy.
Khi chúng ta phát sinh chuyện ngoài ý muốn, em vốn đã biết trước. Em là mang thai hộ cho Vương Gia mà, lần đầu tiên được trao cho anh khiến em rất vui và hạnh phúc. Không biết cảm xúc khi ấy của anh như thế nào, có giống như em không?
Em đành phải nói dối anh rất nhiều, em biết em không phải người mẹ tốt. Đứa bé là con của anh, là máu thịt của anh, anh đừng đối xử tệ với con, em sẽ đau lắm. Em chỉ hi vọng anh sẽ chăm sóc nó, đừng nói với nó có người mẹ như em. Anh cứ nói mẹ của nó đã chết rồi, như vậy sẽ tốt hơn.
Những lần đến bệnh viện khám thai, em thường đi một mình. Em rất muốn nói với anh sự thật nhưng em không thể, em nhìn những người phụ nữ có chồng mình bên cạnh họ. Tim em đau lắm, nhưng mà em biết mình chỉ là mang thai hộ mà thôi.
Em không xứng với anh đâu, Vương Gia sẽ không bao giờ chấp nhận em. Anh cũng biết mà, em cái gì cũng không giỏi vậy nên anh hãy từ bỏ em đi.
Em không có yêu ai hết, nếu yêu thì người đàn ông đó chính là anh đó – Vương Kiên. Anh tàn nhẫn lắm, anh chỉ nhìn mà đã kết luận sự việc. Anh là không tin em, anh có biết em chờ anh về không, nhưng anh vẫn không quay về. Anh không yêu em nữa sao hay là anh không muốn nhìn mặt em nữa.
Em hứa sẽ chờ anh quay về nhưng em lại không chờ anh được, em đã thất hứa rồi. Nếu anh về mà không thấy em thì anh cũng đừng đau lòng, được không?
Đoạn đường sau này không có em thì ông trời sẽ cho người con gái khác tốt hơn em đến gặp anh. Chúc anh hạnh phúc. Em yêu anh!
Tái bút: Trần Thanh Ngọc
Vương Kiên khóc ôm chằm lá thư vào người trái tim anh như hàng ngàn mũi tên đâm vào. Rất đau, thật sự rất đau.