5h sáng, Trần Thanh Ngọc mở mắt tỉnh dậy. Ngày đầu tiên về nhà chồng, cô phải dậy sớm để chuẩn bị tươm tất mọi thứ.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, cái lưng của cô rất mỏi. Cũng do Vương Kiên đêm qua hành xác cô nên bây giờ cô mới thành ra như vậy, cũng may là cô dậy sớm, nếu mà dậy muộn có khi cô được trả về nơi sản xuất mất.
Trần Thanh Ngọc gỡ tay anh ra khỏi eo cô, mọi hành động đều rất nhẹ nhàng. Cô không muốn đánh thức anh dậy, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi dọn dẹp nhà cửa.
Nhìn cơ thể mình trước gương, Trần Thanh Ngọc chỉ khẽ thở dài. Cô mặc bộ đồ ngủ tay dài, không dám mặc tay ngắn, cô dùng kem nền và phấn phủ cho hết những dấu đỏ ở cổ. Để người khác nhìn thấy thì xấu hổ chết mất. Vệ sinh cá nhân xong, cô quét nhà và lau dọn xung quanh phòng khách, nhà bếp.
Xong xuôi, cô đi giặt quần áo. Số quần áo này phải giặt tay, giặt máy sẽ hỏng hết. Cô cũng biết đây toàn là những đồ hiệu rất đắt đỏ, không dám sơ suất. Giặt quần áo xong, nhìn đồng hồ đã là 6h20 phút. Cô bước nhanh lên tầng năm phơi đồ, càng nhanh càng tốt. Nắng đã lên, ướt đẫm cả lưng của Trần Thanh Ngọc, trán cô cũng lấm tấm mồ hôi.
6h30 cô đi xuống tầng một, chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho cả gia đình. Cô không biết khẩu vị của Vương Gia như thế nào, cô cũng không biết nấu những món ăn của nước ngoài. Món Việt không biết có hợp vị không?
Bây giờ vẫn chưa có ai dậy, cô chạy lên tầng 3 gọi Vương Kiên dậy. Anh bây giờ vẫn ngủ say và không có dấu hiệu tỉnh dậy.
– “ Chồng, dậy đi. Em hỏi. ” Trần Thanh Ngọc liên tục đập mạnh vào người Vương Kiên
Vương Kiên từ từ nheo mắt, anh nhìn cô.
– “ Em sao vậy, sao lại không ngủ. Dậy sớm làm gì vậy, anh buồn ngủ lắm. ” Vương Kiên ngái ngủ đáp lại lời cô
– “ Em hỏi chút, mà anh cũng chuẩn bị dậy đi. Mặt trời lên đến đầu rồi, bình thường mọi người ăn sáng như thế nào. ”
– “ Ăn thế nào cũng được, cái nào cũng ăn được hết. Cho anh ngủ chút nữa. ” Vương Kiên lười nhác nói
Trần Thanh Ngọc đặt tay lên trán một cách đầy bất lực, hỏi anh như không. Cô đi xuống nhà, thôi thì cho mọi người ăn phở bò vậy.
Cô đi qua Big C Thăng Long gần Trung Tâm Hội Nghị Quốc Gia mua một số thứ, sau đó về nhà chế biến.
7h, Trần Thanh Ngọc đã nấu đồ ăn sáng xong xuôi. Cô bày lên bàn, vừa lúc ấy tất cả mọi người đều bước xuống nhà.
– “ Ông nội, ba mẹ. Mọi người ngồi nghỉ rồi ăn sáng ạ. ” Trần Thanh Ngọc nói rồi lại tất bật làm
– “ Cái thằng kia, còn không mau phụ giúp vợ cháu. Còn đứng đó làm gì hả? ” Vương Mặc nhìn Vương Kiên
– “ Cháu làm ngay đây, vợ đẹp thì phải ngắm chứ. ” Vương Kiên mau chóng đi vào bếp phụ giúp cô
Trần Thanh Ngọc đang rửa rau, Vương Kiên từ phía sau ôm lấy cô, tiện hôn vào má cô một cái.
– “ Ơ, anh ra ngoài kia ngồi đi. Vào đây làm gì, em xong hết rồi. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Anh bị đuổi, vào đây với em vẫn hơn mà. Không phải sao? ”
– “ Tránh ra đi, tắt bếp giúp em đi. Cạn nước bây giờ. ”
– “ À được ” Vương Kiên rời khỏi người cô, anh tắt bếp cá của cô
Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc bê các món ăn còn lại lên bàn ăn sau đó mời tất cả mọi người vào dùng bữa.
– “ Con không sống ở Mỹ nên cũng không biết khẩu vị của gia đình mình như thế nào. Không biết làm như thế này có hợp ý gia đình mình không, nếu không thì mong ông nội và ba mẹ bỏ qua cho con. Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm. ” Trần Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói
– “ Không sao đâu, món Việt cũng rất ngon. Ông rất thích, cháu sinh cho Vương Gia một đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Nghiêm. Như vậy đã rất tốt rồi, ông cũng hi vọng Vương Gia và Hoàng Gia sẽ hòa bình, không gây gổ nữa. ” Vương Mặc nói
– “ Dạ, cháu sẽ lựa lời nói chuyện với ông nội. ” Trần Thanh Ngọc
– “ Anh làm gì thì làm, có vợ rồi. Đừng có mà rượu chè cờ bạc, công việc thì công việc. Tránh được thì cố tránh, không tránh được thì tìm lý do tránh. Tôi mà biết anh giở thói gia trưởng thì đừng có trách tôi. ” Vương Quốc Đạt giọng răn đe Vương Kiên
– “ Con biết rồi mà ba, con còn lâu mới như thế. Không xảy ra đâu, ba yên tâm. ” Vương Kiên
– “ Biết thì tốt ” Vương Quốc Đạt
– “ Còn bà, đừng có nung nấu bất cứ ý định gì. Làm gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả, già rồi, đừng để tôi phải nói nhiều. ” Vương Quốc Đạt ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lâm Doãn Khanh
Lâm Doãn Khanh chỉ biết gật đầu, bà ta chờ thời cơ. Chỉ cần Trần Thanh Ngọc nhớ lại thì mọi chuyện sẽ khác.
– “ Ba ơi, anh yêu chị dâu nhiều như vậy. Sẽ không có chuyện đó đâu. ” Vương Nhất Trì
– “ Anh cũng sớm lập gia đình đi, anh nhìn hai đứa cháu của mình mà học tập. ” Vương Quốc Đạt
– “ Đau tim quá nhưng mà con có biết yêu đâu, bao giờ con biết yêu rồi tính tiếp. ” Vương Nhất Trì cúi mặt xuống ăn sáng
Buổi sáng đầu tiên khi Trần Thanh Ngọc về nhà chồng diễn ra khá suôn sẻ, nó không hề căng thẳng như Trần Thanh Ngọc nghĩ. Cảm xúc vui vẻ, không gian đầm ấm, hạnh phúc của đại gia đình.