[ Phòng ngủ của Vương Kiên ]
Vương Kiên ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, đèn trong phòng anh cũng không bật lên, rèm cửa cũng không thèm kéo ra. Từ khi biết nguyên do cô bị như vậy, anh luôn tự trách bản thân mình.
– ” Vương Kiên, nếu mày không đi Pháp thì sẽ không xảy ra chuyện này. Tại mày, tất cả là tại mày. Cô ấy đã rời xa mày rồi, không còn ở bên cạnh mày nữa, cũng tại mày ghen tuông vô cớ và lạnh nhạt với cô ấy. ” Vương Kiên tự nói với chính mình
Đã là một tuần nhưng vẫn chưa có một chút thông tin gì về cô, sự tìm kiếm của Vương Kiên giống hệt như mò kim dưới đáy biển.
Đường như có ai đó đã chặn đứng thông tin về cô, Vương Kiên chìm trong vô lực.
– Phải rồi, là Hoàng Khải Minh. Mình làm sao dám gặp lại anh ta chứ, mình hứa nhưng lại không làm được. Là ông chủ của Vương Thị thì đã sao, lão đại của Vương Long thì sao, đến cuối cùng người mình yêu cũng không bảo vệ được. Vô dụng, quá vô dụng.
Anh cười trong đau khổ, nước mắt của anh đã rơi. Phải, Vương Kiên đã rơi nước mắt vì phụ nữ. Người phụ nữ anh yêu, anh sẵn sàng từ bỏ mọi thói quen vì cô nhưng không thể bảo vệ cô cũng như bảo vệ con của anh.
…
Sự thật làm sao thắng nổi thời gian, điều Nghiêm Tuyết Tình lo sợ cũng đã đến. Cô ta dạo này luôn gặp ác mộng, ả mơ thấy một bé gái đến đòi mạng mình. Cô ta còn nhìn thấy ánh mắt kinh dị như muốn giết người của Vương Kiên nhìn mình, sự phẫn nộ tột cùng của Trần Thanh Ngọc và ánh mắt căm phẫn của trên dưới gia tộc họ Vương dành cho mình. Nghiêm Tuyết Tình hoảng hốt, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tự trấn an mình.
” Tất cả chỉ là mơ thôi, không phải sự thật đâu. “
…
Vương Kiên không một chút lưu tình, trực tiếp làm cổ phiếu của Nghiêm Thị tụt xuống hết mức có thể. Không chỉ có Vương Thị mà còn Hàn Thị, Trịnh Thị, Khải Thị và Thiên Vương gộp lại. Nghiêm Thị lúc này chẳng khác gì công ty sắp phá sản, sản nghiệp Nghiêm Thị thành ra như ngày hôm nay là do họ tự chuốc lấy. Có trách thì trách Nghiêm Tuyết Tình ngu ngốc, hãm hại vợ con của Vương Kiên.
Trong một tuần, Vương Kiên không vùi đầu vào công việc, thì cũng tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì.
– Em sẽ không rời khỏi đây đâu, sẽ chờ anh quay về. Yên tâm!
– Được. Chuyến đi này nhớ bảo trọng, hãy bình an.
– Ngủ đi, không mệt thì cũng phải ngủ mà không quen ngủ trưa thì cũng phải tập quen đi.
– Nhưng mà cái gì, không thích thì thôi. Đừng gọi nữa!
Nhìn đâu đâu cũng thấy hình bóng của Trần Thanh Ngọc, không biết từ lúc nào mà những lời nói, cử chỉ của cô gái nhỏ đã in sâu vào tâm trí anh. Vương Kiên cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày cô sẽ rời khỏi nơi này
– Thanh Ngọc, em đang ở đâu? Anh thực sự nhớ em, anh nhớ em rồi Thanh Ngọc.
– Em về với anh đi, có được không? Anh không thể sống mà không có em được.
– Em nói em sẽ chờ anh mà, tại sao em lại bỏ đi. Em nhẫn tâm vừa phải thôi chứ, em bỏ anh và bỏ cả con của chúng ta.
– Em độc ác lắm. Em yêu anh mà còn muốn anh đến với Nghiêm Tuyết Tình ư, anh có chết cũng không bao giờ đến với cô ta.
Vương Kiên nhìn vào tấm ảnh của Trần Thanh Ngọc mà nói một mình, anh biết cô không nghe được những lời này nhưng vẫn cứ nói ra. Như người đàn ông thì họ sẽ uống rượu và thuốc lá nhưng Vương Kiên không hề đụng đến nó. Cô ghét nhất là mùi rượu và thuốc lá, gần một năm qua anh đã bỏ hẳn, anh không muốn làm những việc cô không thích.
Vương Khánh Linh và Bạch Khiêm đứng bên ngoài nghe thấy thì rất đau lòng, nhưng họ lại chẳng thể làm gì được. Sau đó lại rời đi, Vương Khánh Linh căm hận không thể giết chết Nghiêm Tuyết Tình.