Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh Ngọc mở mắt nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Căn phòng này cũng xem như là đã vào một vài lần rồi đi, lại có cảm giác ai đó đang ôm mình. Đôi mắt khẽ nhìn nam nhân bên cạnh đang ngủ, Trần Thanh Ngọc từ từ đi xuống giường, cái bụng lớn như vậy khiến việc đi lại cũng khó khăn rất nhiều. Cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sau đó ngồi xuống giường gọi anh dậy, cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây.
Vương Kiên khẽ mở mắt, rèm cửa đã được cô kéo hết ra. Anh ngồi dậy, Trần Thanh Ngọc đang ngồi ở sofa ; bốn mắt nhìn nhau.
– Em dậy rồi sao?
– Tôi không dậy chẳng lẽ nằm đó ngủ tiếp với anh hay sao?
– Ừm, em ở đây đợi tôi. Tôi sẽ ra ngay.
– Ờ! Tôi đâu yêu cầu anh phải ở đây.
Vương Kiên đứng dậy đi vào nhà tắm, tiếng nước chảy róc rách bên trong cứ thế mà vọng ra bên ngoài. Rất nhanh sau đó, Vương Kiên đã bước ra ngoài rồi ngồi xuống giường.
Trần Thanh Ngọc mặt nặng mày nhẹ nói với Vương Kiên.
– Anh đưa tôi về biệt thự của anh làm gì, cho tôi về nhà của tôi.
– Nhà em ở đâu?
– Biệt thự của Hoàng Khải Minh, CEO Hoàng Thị.
– Tại sao em lại ở đó, hắn ta là gì của em. ” Vương Kiên đen mặt “
– Nhà tôi thì tại sao lại không được ở, anh ấy là gì của tôi thì liên quan gì đến anh? ” Trần Thanh Ngọc nói lớn “
– Em muốn thì cứ việc đi đi, tôi không ngăn cản.
Vương Kiên đáp, Trần Thanh Ngọc tưởng là anh sẽ thả cô ra nhưng cô đâu biết anh là đang muốn giam nhốt cô trong Vương Trạch Đông này.
Trần Thanh Ngọc bước từng bước xuống lầu một, Vương Kiên đi theo sau cô. Quản gia và người làm đứng thành hai hàng cung kính chào, Vương Khánh Linh ngồi ở phòng khách xem phim cũng đứng dậy.
– Ba, chào buổi sáng.
” Chào buổi sáng, thiếu gia, thiếu phu nhân “
Trần Thanh Ngọc mắt chữ A miệng chữ O, cái gì mà Thiếu Phu Nhân chứ. Cô còn nhìn thấy người cô quen – Vương Khánh Linh gọi Vương Kiên là ba, không lẽ hai người họ là cha con sao? Cô phải rời khỏi đây nhanh chóng, không thể ở lại đây thêm nữa.
– Mọi người cứ ở đây đi, tôi xin phép, không ở đây làm phiền nữa. Tôi không phải Thiếu Phu Nhân gì đó đâu, mọi người đừng gọi tôi như vậy.
Nói xong, cô từng bước từng bước đi ra ngoài cổng lớn. Vương Khánh Linh nhìn Vương Kiên một cách khó hiểu.
– Ba, ba để cho người ta đi như vậy sao. Vậy mà vẫn còn ở đây không giữ người ta lại.
Vương Kiên chỉ thản nhiên đáp: Cô ấy không đi khỏi đây được đâu.
Vương Khánh Linh, quản gia Bạch đều không hiểu. Các người làm đều lui ra làm việc chỉ còn ba người trong phòng khách.
Lúc này ở bên ngoài cổng lớn của Vương Trạch Đông.
– Phiền hai anh mở cửa giúp tôi, tôi muốn ra ngoài.
Một người bảo vệ nói: Thiếu Phu Nhân, chúng tôi xin lỗi. Thiếu Gia đã hạ lệnh không cho cô ra ngoài, mong cô đừng làm khó chúng tôi.
– Tôi hiểu rồi.
Trần Thanh Ngọc hậm hực đi vào, cô lúc này rất tức giận như muốn giết chết Vương Kiên ngay lập tức. Còn anh thì vô cùng là thản nhiên ngồi ở sofa, Vương Khánh Linh như muốn đấm vào mặt ba mình.
– VƯƠNG KIÊN, RỐT CUỘC ANH MUỐN GÌ Ở TÔI? HẢ?
– Tôi chẳng muốn gì cả, muốn em ở bên cạnh tôi mà thôi. Đứa bé dù không phải con tôi nhưng tôi hứa với em sẽ yêu thương nó như con mình.
– Tôi không cần anh thương hại, tôi tự lo cho con tôi được.
Vương Kiên đứng dậy nói vào tai cô ” Em tốt nhất đừng làm gì sau lưng tôi, nếu em muốn nhìn thấy xác của Hoàng Khải Minh thì cứ việc “
– Chăm sóc Thiếu Phu Nhân cho tốt, ai dám có thái độ không phục thì đừng trách tôi.
Nói xong Vương Kiên đi ra ngoài, lái xe đến Vương Thị làm việc. Để lại Trần Thanh Ngọc và Vương Khánh Linh ở đó, Vương Khánh Linh dìu Trần Thanh Ngọc ngồi xuống ghế.
– Kệ ba em đi, còn có em mà, yên tâm nha.
– Ừm.
Trần Thanh Ngọc rất lo sợ, nếu một ngày anh biết đứa trẻ trong bụng cô là con của anh thì phải làm sao. Lâm Doãn Khanh sẽ tha cho cô hay sao? Vương Gia sẽ chấp nhận cô sao? Còn Nghiêm Tuyết Tình nữa, cô rất sợ.