Anh em ruột thịt, cùng máu mủ nhưng lại không bằng anh em kết nghĩa. Gặp nhau không chẳng thể nói với nhau được một câu.
Vương Kiên đặt cặp lồng canh gà hầm lên bàn, khuôn mặt ủ rũ ngồi xuống
– “ Chồng, anh đừng buồn. Em sẽ cố gắng nói chuyện khuyên giải với anh ấy giúp anh. ”
– “ Không sao đâu, anh không muốn em vì anh mà chịu liên lụy. Hãy cứ để anh tự giải quyết. ”
– “ Nhưng mà…. ”
– “ Không nhưng nhị gì hết, em ăn đi rồi nghỉ ngơi. Đừng làm việc quá sức. ”
– “ Anh ăn chưa, các con đã ăn uống gì chưa? ”
– “ Anh và các con ăn hết rồi, em yên tâm. Giờ thì ăn đi. ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu rồi ăn trưa, vừa lúc ấy Đỗ My Hà và Lương Thu Trang cầm cơm chưa đi vào.
– “ Anh Kiên, Thanh Ngọc. ”
– “ Xong việc rồi à, những người còn lại đều ăn ở căng tin sao? ” Trần Thanh Ngọc hỏi, Vương Kiên gật đầu thay cho lời chào
– “ Có lẽ là như vậy á, mình cũng không rõ lắm ” Lương Thu Trang đáp
– “ Vợ với hai em cứ ngồi ăn đi, anh ra ngoài một lát. ”
– “ Anh đi cẩn thận ” cả ba người cùng nhau nói
Vương Kiên đứng dậy rời khỏi phòng họp của khoa ngoại.
– “ Ghê nha, được chồng mang cơm đến. Sướng nhất bạn, nhưng sao lại ăn canh không thế? ” Đỗ My Hà
– “ Đang mang thai nên phải ăn như thế ” Trần Thanh Ngọc đáp
– “ Cái gì cơ? Cậu có thai? ”
– “ Đúng rồi, mới có hai tuần tuổi thôi. Cho phép hai cậu làm mẹ nuôi của con mình. ”
– “ Rất sẵn lòng nha, chúc mừng trưởng khoa của tôi. ”
Cả ba người cười nói vui vẻ sau đó nghỉ ngơi.
Vương Kiên và Vương Hải chạm mặt nhau ở căng tin, Vương Hải bước đi thì Vương Kiên gọi lại.
– “ Anh hai, anh có thể nói chuyện với em một chút không? ”
Vương Hải không quay lưng lại, nói.
– “ Chúng ta có gì để nói sao? ”
– “ Em muốn nói, anh có thể cho em một chút thời gian không? ”
– “ Được thôi, rất muốn biết chủ tịch Vương muốn nói với Vương Hải tôi những gì. Ra ghế đá kia ngồi đi. ”
Hai người cùng ngồi xuống, đối diện nhau, ngăn cách bởi một chiếc bàn bằng đá.
– “ Chuyện gì? Nói đi? Tôi không có nhiều thời gian. ”
– “ Anh hai, em biết rõ bản thân mình sai. Em đã xúc phạm đến chị dâu nhưng em thật sự không cố ý. Anh không thể tha thứ cho em sao? Đã hơn một năm trôi qua rồi, em phải làm gì thì anh mới tha thứ cho em? ”
Gia đình tan nát, anh em tương tàn. Còn cái gì xảy đến với Vương Kiên nữa không?
– “ Nước đã đổ đi thì có vớt lại được hay không? Nếu cậu làm được thì tôi sẽ tha thứ cho cậu. ”
– “ Em….em không làm được. ”
– “ Vương Kiên, cậu có biết tôi khi còn nhỏ đã hứa với mẹ chuyện gì không? Tôi hứa với mẹ sẽ bảo vệ tất cả các em của mình. Duy nhất chỉ có cậu, cậu đã xúc phạm vợ tôi. Cậu xúc phạm tôi thì tôi sẵn lòng bỏ qua cho cậu nhưng cậu xúc phạm cô ấy thì tôi không bao giờ tha thứ. ”
– “ Em biết, sai lầm của em nó không xứng đáng để anh tha thứ. Chị dâu nhân từ đã bỏ qua cho em, em rất vinh dự vì điều đó. ”
– “ Chuyện của ba mẹ, em đã biết hết tất cả rồi. Chúng ta có chị gái nhưng mà ba đã… ”
Nói đến đây, Vương Kiên ngập ngừng. Anh không dám nói tiếp nữa
– “ Bị cái người chúng ta gọi là ba nhẫn tâm giết chết khi mới được sáu tuần tuổi, lúc đó chị ấy vẫn còn nằm trong bụng mẹ. ”
– “ Cậu có biết mặt ông bà ngoại và bác của chúng ta là ai không? Chính là Lâm Gia, bị Vương Gia tiêu diệt khiến họ chết một cách oan ức. Mang trong mình dòng máu của Vương Gia, tôi chỉ cảm thấy nhục nhã. ”
– “ Sự thật này em cũng vừa mới biết, cả bốn người ra đời nhưng không phải là kết tinh tình yêu của ba và mẹ. ”
– “ Yêu sao? Không hề, ông ta không hề yêu mẹ. Phá hủy gia đình của mẹ mà gọi là yêu à, cậu bị ngu sao? Chỉ vì quyền lực và địa vị của mình, ông ta lợi dụng lòng tin và tình yêu của mẹ. Khiến mẹ trở thành con người như hiện tại, bà nội cũng vì không chịu nổi cảnh này nên mới uất ức ra đi. ”
– “ Cậu có nghĩ lịch sử sẽ lặp lại không? Vương Kiên? ” Vương Hải hỏi Vương Kiên, anh nhìn về phía xa xăm
Vương Kiên im lặng không nói, anh cũng không biết phải nói như thế nào? Liệu rằng mẹ anh có như bà nội anh không?
– “ Về đi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Không bao giờ. ”
Vương Hải nói xong thì rời đi, anh đi về khoa nội. Vương Kiên vẫn cứ ngồi đó, nhìn bóng dáng của Vương Hải khuất dần rồi biến mất.
Trần Thanh Ngọc đứng ở cửa chính khoa ngoại chứng kiến tất cả mọi chuyện. Cô thật sự đau lòng, Vương Kiên nhìn thấy vợ mình đang đứng đó. Anh thu lại vẻ mặt ủ rũ của mình, cô đang mang thai, anh không muốn cô phải buồn và suy nghĩ nhiều về mình.
Vương Kiên chạy đến chỗ cô, đưa cô vào phòng trưởng khoa nghỉ ngơi. Sau đó anh đi về nhà, chiều anh lại đến đây đón cô.