Vương Kiên lái xe trở về Vương Gia, vừa về anh đã xông thẳng vào nhà chính trong cơn phẫn nộ.
– “ Nhà này đâu hết rồi, xuống đây cho con. Ngay lập tức ”
Vương Kiên hét lớn, vệ sĩ và người giúp việc cũng thấy rùng mình. Chưa bao giờ họ thấy Nhị Thiếu Gia nổi giận đến mức như vậy.
Quản gia từ trong bếp chạy ra, ông không hiểu chuyện gì. Nhị Thiếu Gia đột nhiên quay trở về, đã thế còn trong cơn tức giận.
– “ Thiếu… Thiếu Gia….Nhị Thiếu Gia…. ” quản gia lắp bắp nói
– “ Gọi tất cả mọi người xuống hết đây ngay cho tôi. ”
Vẫn là cái giọng nói làm người khác phải khiếp đảm của Vương Kiên, quản gia không dám chậm trễ một giây một phút nào. Ông cũng chưa từng chứng kiến Nhị Thiếu Gia tức giận như vậy.
Ông mau chóng lên gọi Vương Mặc, Vương Quốc Đạt, Lâm Doãn Khanh và Vương Nhất Trì xuống nhà.
Cả gia đình khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương Kiên nhưng Vương Quốc Đạt nhìn thẳng vào ánh mắt của con trai, có gì đó không đúng.
Ánh mắt đầy thù hận của Vương Kiên nhìn chằm chằm vào Lâm Doãn Khanh, bà ta cảm thấy thật rùng mình. Chẳng lẽ anh biết những gì bà ta đã làm sao?
– “ Cháu về khi nào? Tại sao lại tức giận như thế. ”
– “ Ông nội muốn biết thì con dâu yêu quý của mình đi. Chỉ tại mẹ cháu mà cháu đã đánh vợ cháu một cách tàn nhẫn nhất. ”
Trong giọng nói của Vương Kiên chỉ chứa toàn sự tức giận, anh không kiềm chế nổi bản thân mà đập vỡ một ly thủy tinh trên bàn vào một góc tường.
– “ Lâm Doãn Khanh? Cô đã làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô cấm đụng vào gia đình của nó rồi, cô không nghe có đúng không? Chưa thấy quan tài nên chưa biết sợ hay sao? ” Vương Mặc nhìn thẳng vào người Lâm Doãn Khanh
– “ Mẹ làm thì mau nhận đi, bằng chứng con cũng có trong tay luôn rồi. Tay sai của mẹ con cũng đã giết chết hắn ta. Tại sao mẹ lại làm như thế hả? Mẹ có biết vì mẹ mà con xuýt chút nữa là đánh chết vợ mình không? Con phải như thế nào thì mẹ mới hài lòng đây. ”
Lâm Doãn Khanh cúi mặt xuống đất, bà ta không thể nhận. Tại sao Vương Kiên lại biết được những chuyện này?
– “ Mẹ làm sao biết được chỉ vì mẹ đánh thẳng vào kí ức của cô ấy mà cô ấy muốn chết không? Cô ấy ghét con nhiều như vậy, nếu con không ngăn kịp thì có phải là con đã mất vợ rồi không? Con chờ đợi cô ấy bốn năm rồi, là bốn năm đó mẹ à. Mẹ có biết khoảng thời gian đó con sống như thế nào không? Rốt cuộc cô ấy có điểm gì không tốt mà mẹ phải làm thế, năm lần bảy lượt muốn chia cắt vợ chồng con là sao? Đôi tay này rất nhiều lần đánh cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn tha thứ và bỏ qua cho con. Thử hỏi trên đời có ai nhân từ như vợ con không? Thử nghĩ xem, nếu Hoàng Gia biết mọi chuyện thì sẽ như thế nào? Họ liệu có để yên cho con, cho Vương Gia không mẹ? Coi như con van xin mẹ đấy, con cầu xin mẹ, mẹ làm ơn đừng phá vỡ hạnh phúc của vợ chồng con nữa có được không? ”
Vương Kiên quỳ gối xuống, anh thật sự đau khổ lắm rồi. Cô tha thứ cho anh, anh làm sao có thể tha thứ cho chính mình đây. Anh không xứng đáng được sự tha thứ sau những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
– “ Rốt cuộc bà đã làm cái gì vậy hả? Gia đình này tan nát thì bà mới chịu hay sao? Hải nó đã từ biệt cái nhà này rồi, bà muốn từng đứa từng đứa một lần lượt rời khỏi gia đình này thì bà mới hài lòng đúng không? ”
– “ Đúng, tôi làm đó thì sao? Chẳng phải tôi cũng như vậy à. Năm xưa, ông là con người ra sao, chẳng lẽ ông đã quên hết rồi? Khi đó ông là Đại Thiếu Gia đầy uy quyền của Vương Gia, ông đâu hề yêu tôi. Tiếp cận tôi rồi phá vỡ gia đình tôi, Lâm Gia đắc tội gì với Vương Gia các người hả? Lừa tôi kí vào hợp đồng chuyển nhượng, tất cả những gì của Lâm Gia đều rơi vào tay Vương Quốc Đạt ông. Ba tôi lên cơn đau tim mà chết, mẹ tôi lâm bệnh rồi cũng ra đi. Gia đình tan nát, người mình yêu chỉ lợi dụng mình. Tôi ly hôn ông không chịu, nhất quyết ép buộc tôi trong cuộc hôn nhân nhàm chán này. Tại sao vậy Vương Quốc Đạt? Ông đối xử với tôi như vậy, bây giờ lại trách tôi. Nếu tôi không rơi vào cái bẫy ông bày sẵn rồi cuộc đời tôi cũng sẽ không như thế này. Người bạn thân nhất của tôi ông cũng không chừa cho cậu ấy một con đường sống. Ông nghĩ rằng tôi quên những việc làm đó à, mấy chục năm trôi qua rồi. Tôi không bao giờ quên, cố gắng cũng không thể quên. Vương Hải, Vương Kiên, Vương Gia Minh, Vương Nhất Trì ra đời không phải là tình yêu mà là do ông ***** *** tôi, ép buộc tôi. Mỗi lần muốn chết đều không thành, tôi như vậy chẳng phải đều nhờ ông đó à. Không ai biết cả, người khác cứ nghĩ ông yêu thương tôi lắm nhưng sự thật không phải như vậy đâu. Tôi cũng từng có con gái, nó là đứa con đầu lòng của tôi, khi nó chỉ được sáu tuần tuổi, tôi nói là con ông nhưng ông không chịu tin, chính ông đã tận tay giết chết nó, chỉ vì sự ghen tuông vô lý của ông. Những chuyện đó cũng chỉ có một mình tôi biết thôi, mấy người chỉ biết trách tôi. Còn ba, ba biết con trai mình làm như vậy với con nhưng ba vẫn một mực bênh ông ta. Lâm Doãn Khanh con hận ba, hận Vương Quốc Đạt, hận cả Vương Gia. Các người muốn làm gì tôi cũng được, chết coi như xong. Vương Thiếu, tôi cũng chỉ là người mẹ trên danh nghĩa của cậu và cũng chỉ là người vợ trên danh nghĩa của cha cậu. ”
Lâm Doãn Khanh quệt đi hai hàng nước mắt vẫn còn rơi, ánh mắt hận thù nhìn về tất cả những con người ở đây.
– “ Tôi sẽ đi, mong rằng không bao giờ gặp lại. Lâm Gia đã bị Vương Gia các người một tay hủy hoại tất cả. Vương Nhị Thiếu Gia, tôi làm như vậy cũng không bằng những gì cha cậu đã làm với tôi đâu. Ít ra hai người còn có tình yêu thật sự, còn tôi thì không có. Chúc các người hạnh phúc. Vương Quốc Đạt, ly hôn đi, chấm dứt đi. ”
Vương Kiên, Vương Nhất Trì được một phen ngỡ ngàng. Mọi chuyện chẳng lẽ giống như lời mẹ hai người nói sao.