Một ngày trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã hết ngày. Vương Kiên ăn vận lịch lãm, mang đầy khí chất của một quý ông. 4h30 phút, chiếc xe sang trọng dừng trước cổng chính bệnh viện đa khoa Phương Đông.
Vương Kiên bước xuống xe, anh bước vào sảnh bệnh viện. Vừa nhìn thấy Vương Kiên, cả nam lẫn nữ đều phải ngỡ ngàng. Cơ thể anh toát mùi nước hoa của gỗ trầm hương, rất cuốn hút, đặc biệt là đối với phái nữ.
Anh lịch sự hỏi lễ tân bệnh viện, nhưng Vương Kiên không hiểu sao ai cũng nhìn mình. Anh đâu có thể hiện ô dề quá đâu, cực kỳ bình thường.
( P/s: okề, bình thường lắm ạ 😢)
– “ Xin chào, cho tôi hỏi bác sĩ Trần Thanh Ngọc – khoa ngoại có ở đây không? ”
– “ Dạ có, cảm phiền anh đợi một chút. ” cô lễ tân ban đầu cũng bị Vương Kiên làm mê hoặc nhưng khi nghe Vương Kiên hỏi tìm Trần Thanh Ngọc thì cô lại thôi, không dám nghĩ đến nữa bởi Trần Thanh Ngọc đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Lễ tân liên hệ với Trần Thanh Ngọc, Trần Thanh Ngọc đang họp nên cô không đã tắt hết chuông.
Lễ tân liên hệ với Trần Thanh Ngọc rất nhiều nhưng cô vẫn không nghe máy, cô xem lại lịch trình của các khoa thì biết chiều hôm nay khoa ngoại có cuộc họp. Bắt đầu vào lúc 2h30 và kết thúc vào lúc 17h30.
– “ Phiền anh đợi khoảng 30 phút nữa bởi khoa ngoại đang có cuộc họp, anh có thể ngồi chờ ở dãy ghế đằng kia ạ. ”
– “ Được ” Vương Kiên gật đầu, anh qua dãy ghế kia ngồi chờ
Hiện tại là mùa hè, các địa điểm vui chơi vô cùng đông đúc. Đông nhất vẫn là Hồ Tây và hồ Hoàn Kiếm, hai địa điểm thu hút của người dân trong nước và du khách quốc tế.
Vương Kiên ngồi lướt điện thoại cho bớt chán, nếu ngồi không thì anh cũng sẽ đứng ngồi không yên. Ngày trước nhiều người phải chờ anh để gặp mặt, giờ anh cũng hiểu cảm giác đó rồi.
5h30, cuộc họp kết thúc. Trần Thanh Ngọc gọi lại cho lễ tân vừa nãy, cô không biết lễ tân bệnh viện tìm cô có việc gì.
– “ Alo, gọi chị có việc gì không? ”
– “ Chị Ngọc, chị có bận việc gì không ạ? Có anh tên Vương Kiên tìm chị, đang chờ ở sảnh ạ. ”
– “ Chị không, chị xuống ngay đây. ”
– “ Dạ vâng ”
Trần Thanh Ngọc tắt điện thoại, cô thay đồ rồi đi xuống sảnh bệnh viện. Vừa nhìn thấy cô, Vương Kiên đứng dậy, anh cất điện thoại.
– “ Chờ em có lâu không? ” Trần Thanh Ngọc đi đến bên cạnh Vương Kiên
– “ Không lâu, chờ em bao lâu cũng được. ” Vương Kiên xoa đầu cô
Trương Vũ Khoa đứng từ tầng 2 nhìn xuống, nói không buồn thì là nói dối. Anh cũng buồn, tim anh cũng đau khi nhìn thấy cảnh tượng này. Vài tháng nữa kết hôn, liệu rằng anh có thật sự yêu vợ anh không?
” Lưu Thanh Huyền, tôi phải như thế nào với em đây? “
– “ Đi thôi ” Vương Kiên
– “ Đi? Mà đi đâu? ” Trần Thanh Ngọc thắc mắc
– “ Đi rồi sẽ biết ” Vương Kiên nắm tay Trần Thanh Ngọc rời đi
– “ Ủa nhưng mà đi đâu mới được, cứ phải thần bí như vậy sao? ” Trần Thanh Ngọc
– “ Cứ đi rồi sẽ biết, em không phải thắc mắc nhiều. ” Vương Kiên
Trần Thanh Ngọc gật đầu, Vương Kiên lái xe đưa cô đến Hồ Tây.
Ánh mắt ngưỡng mộ của những người trong bệnh viện dành cho Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc, chỉ muốn ao ước sẽ được như vậy.
30 phút sau, hai người có mặt tại Hồ Tây khu vực đường Thanh Niên. Vương Kiên gửi xe sau đó đưa cô đi ăn, đi chơi. Trải qua cảm giác hẹn hò của các cặp đôi tình nhân bình thường đúng nghĩa.
Vương Kiên dường như được hoá thân thành người bình thường, ai cũng bình thường như nhau. Không có phân biệt giai cấp, không phân biệt địa vị.
Hai người đi vòng quanh hồ, dọc phố Nguyễn Đình Thi. Vào chùa Trấn Quốc thắp hương, dâng lễ cúng bái với phật tử. Ăn kem Hồ Tây, bánh tôm Hồ Tây ; mua hoa trên đường Thanh Niên, đạp vịt trên hồ Trúc Bạch, uống nước ở Highlands coffee hồ Trúc Bạch trên phố Trấn Vũ.
7h30, anh và cô ngồi ở vườn hoa Lý Tự Trọng ngắm quang cảnh Hồ Tây. Buổi tối, các toà cao ốc thắp đèn, làm cho Hồ Tây càng thêm lung linh huyền ảo.
– “ Em có thấy vui không? Cảm thấy hôm nay như thế nào? ”
– “ Vui lắm, rất hạnh phúc. Đặc biệt là có anh. ”
Vương Kiên mỉm cười hạnh phúc, ôm cô vào lòng. Anh không biết khi cô nhớ lại mọi chuyện, liệu cô có còn mỉm cười với anh nữa không? Anh luôn lo sợ ngày đó sẽ xảy đến, rất sợ.
– “ Đi hồ Hoàn Kiếm, nhà hát lớn Hà Nội thôi. ”
– “ Muộn rồi mà, con còn ở nhà nữa. ” Trần Thanh Ngọc thấy trời cũng tối rồi, vẫn nên về nhà thì hơn
– “ Kệ nó, có mẹ vợ rồi. Không phải lo đâu, đi thôi. ” Vương Kiên kéo tay cô đi, đưa cô đến nhà hát lớn Hà Nội.
– “ Ơ nhưng mà, Tiểu Nghiêm còn nhỏ mà anh. ”
– “ Một ngày hôm nay thôi, nó bên cạnh em nhiều ngày rồi. Con mình nó không sợ với nhát gan đâu, em đừng lo. ”
– “ Nhưng mà mẹ em không cho về muộn đâu, thôi đi về đi, mai đi tiếp. ”
– “ Đi luôn, nhà anh rộng, không phải sợ. Đi một lúc rồi về ngủ. ”
– “ Lúc đấy mẹ em đóng cửa rồi. ”
– “ Ngủ với anh, sẽ không làm gì em đâu. Ngủ bình thường thôi, yên tâm. ”
Trần Thanh Ngọc tạm tin Vương Kiên, anh cũng chỉ ôm cô ngủ mà thôi. Không làm gì cả, cố gắng chờ đến đêm tân hôn.
Vương Kiên đưa cô đến Hồ Hoàn Kiếm, check in tại Nhà Hát Lớn Hà Nội. Vương Kiên gửi xe rồi đi bộ đến hồ Hoàn Kiếm, 8h tối nên phố đi bộ Đinh Tiên Hoàng và xung quanh hồ rất đông người.
Anh mua kem chanh Thủy Tạ cho cô, vào nhà hàng Thủy Tạ ăn tối. Tham gia những thú vui trên phố đi bộ, vào tham quan đền Ngọc Sơn, tham gia hoạt động trải nghiệm ở quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục.
Trần Thanh Ngọc bị thu hút bởi đám đông xung quanh phố đi bộ Hồ Gươm (Hoàn Kiếm), cô kéo tay Vương Kiên ra đó xem.
– “ Anh, đi ra chỗ đó đi. Đông như thế, chắc là vui lắm. ”
Vương Kiên đi cùng cô mặc dù anh không biết đó là cái gì, vô cùng đông đúc. Trần Thanh Ngọc kéo Vương Kiên chen chúc vào đám đông, hoá ra đây là chương trình ghép đôi trên phố đi bộ.
– “ Đây là cái gì? Có gì vui đâu mà em kéo anh ra đây? ”
– “ Ghép đôi đó, vui lắm luôn. Em hay xem mấy cái này lắm, cứ xem đi, vui mà. Xem một chút rồi về. ”
– “ Có chồng rồi mà vẫn cứ thích xem mấy cái này, rõ buồn. ”
– “ Xem cho vui thôi mà, em đã lấy anh đâu mà anh bảo thế. ”
– “ Chưa lấy nhưng mà sẽ sắp thôi. ”
– “ Biết thế, xem một chút nha. ”
– “ Được rồi, xem với em. Xem đến khi nào em chán thì về. ”
Tiếng cổ vũ reo hò, nam thanh nữ tú trở thành một cặp. Ai ai cũng mừng cho họ, chương trình kéo dài đến 10h thì mới kết thúc.
Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc về nhà mình, về đến vincom TAN HOANG MINH thì cô đã ngủ say.
Tối đó, thấy trời đã khuya mà vẫn chưa thấy Trần Thanh Ngọc về nhà. Chu Thanh Nga liền nghĩ cô ở với Vương Kiên, bà cũng yên tâm phần nào. Nhưng bà vẫn muốn gọi cho Vương Kiên để có thể chắc chắn hơn, sau đó Chu Thanh Nga liền lấy điện thoại gọi cho Vương Kiên.
Bây giờ là 10h30, vừa lúc Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đã về đến vincom TAN HOANG MINH. Anh lại thấy điện thoại rung chuông, là mẹ cô gọi.
Vương Kiên đặt cô nằm xuống giường, bật máy lạnh để nhiệt độ vừa phải sau đó đắp chăn cho cô. Anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
– “ Mẹ ạ ”
– “ Thanh Ngọc nó đang ở chỗ con hay ở đâu? ”
– “ Dạ mẹ, cô ấy đang ở chỗ con ạ. ”
– “ Thế thì mẹ yên tâm rồi, hai đứa ngủ đi nhé. ”
– “ Vâng mẹ, mẹ ngủ ngon. ”
Chu Thanh Nga “ ừm ” một tiếng rồi cất điện thoại, ai nấy sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.