Kỳ thật đánh trúng chín người không phải chuyện dễ, dù gì đối thủ toàn là hỗn động cảnh cửu tầng, nhưng lúc trước kiếm thuật của Lục Nguyên dung hợp ba thiết tắc rưỡi và một trăm mười một kiếm ý, chiêu thức huyền diệu khiến người vô lực, cảm giác về mặt chiêu thức không thể tranh tài. Bây giờ xé nát văn tự càng khiến ngoài cảm thấy văn tự vô dụng.
Nói đơn giản là tâm lý đám người bị Lục Nguyên kích thích.
Sâu tận đáy lòng bọn họ đã thừa nhận Lục Nguyên đáng sợ, thừa nhận mình không bằng hắn.
Cho nên, dưới khí thế như vậy, tâm lý bị Lục Nguyên đè ép, bị hắn đánh bại là chuyện bình thường.
Bây giờ đối thủ còn lại chín người.
Chín người còn lại đều không tầm thường, trong văn minh có thể xưng là tuyệt thế thiên tài, coi như tâm lý bị dao động, bị rung động thì vẫn muốn tấn công.
Giản Trường Không quát dài:
- Cùng xông lên!
Lại là chín người thi triển sát chiêu, phối hợp Lục Nguyên tấn công.
Còn muốn xông lên ư, ngoan cố thật.
Nếu đối thủ không từ bỏ, vậy mình chỉ có nước bỏ thêm sức.
kiếm thuật nhất tuyến thiên, thuấn di. Kiếm thuật nhất tuyến thiên, liên chiêu này rất dễ dùng, hơn nữa trong lần chiến đấu này liên tục dùng liên chiêu, dù là ai cũng không đón nhận được. Chớp mắt lại ba người ngã gục, bây giờ còn sót lại sáu người, ít đến đáng thương.
Quá đẹp! Pháp Tiêu Đế Tử và Pháp Cường Đế Tử trong thủy kính thuật có thấy Lục Nguyên sử dụng rồi, nhưng khi bộ liên chiêu này lại xuất hiện thì bất giác thầm khen một tiếng đẹp, còn người khá thì tất nhiên vô cùng rung động, đây là liên chiêu xinh đẹp thế nào chứ, vậy mà cũng liên kết được.
Cùng lúc đó, trong lòng Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử hiểu rằng, cuộc chiến này tới đây thì dù chưa kết thúc nhưng thật sự đã chấm dứt, tiếp theo chỉ là màn biểu diễn cá nhân Lục Nguyên mà thôi.
Một kiếm đánh ra, mang theo âm dương ẩn vào trong, tìm ra khuyết điểm, lại gục một người, còn năm tên.
Lại đánh ra một kiếm, lần thứ hai đâm một người, sót lại một tên.
Lại một kiếm đánh ra, một kiếm này không phải âm dương tìm khuyết điểm mà là luân hồi. Âm dương tìm sơ hở, luân hồi do ta khống chế trong bàn tay. Giờ đối thủ chỉ còn lại bốn người, Lục Nguyên có thể đánh bá khí rồi, lên xuống chưa đến mười chiêu thì lại có ba người thua dưới kiếm Lục Nguyên.
Bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng, tức là Giản Trường Không.
Lục Nguyên cầm kiếm nhìn Giản Trường Không, nói:
- Giản Trường Không, ngươi nói ở lần thứ bảy tương ngộ ta không phải đối thủ của ngươi, xem ra là nói dối rồi.
Lúc lần thứ bảy tương ngộ Lục Nguyên tất nhiên không là đối thủ của Giản Trường Không, Lục Nguyên sẽ không chối chuyện đó, giờ hắn nói vậy chẳng qua đùa giỡn thủ đoạn thôi.
Lần này khiêu chiến Lục Nguyên là ai gây nên? Không thể nghi ngờ, chính là Giản Trường Không. Giản Trường Không nói Lục Nguyên không phải đối thủ của gã, trong năm mươi chiêu là có thể giết chết Lục Nguyên, đây là sự thật ở lần thứ bảy tương ngộ.
Nhưng lần này hai mươi người liên hợp khiêu chiến với hắn, nhận kết quả là tập thể thảm bại, hai mươi người mất hết mặt mũi.
Con người lúc mất mặt thì đa số sẽ bản năng tìm kẻ chịu tội thay.
Nhưng khó mà kiếm kẻ chịu tội thay.
Tuy nhiên, giờ hắn giúp họ tìm ra một người, không sai, kẻ đó chính là Giản Trường Không. Hắn cố ý nói Giản Trường Không nói dối.
Vậy thì lửa giận của rất nhiều người sẽ oanh tạc Giản Trường Không. Không sai, ngươi thấy đó, là vì ngươi cố ý nói tình báo giả, bảo rằng Lục Nguyên không địch lại năm mươi chiêu của ngươi, kết quả hắn cường như vậy. Ngươi nói chỉ là tình báo giả, khiến mọi người thảm bại, mất hết mặt mũi.
Cứ thế thì Giản Trường Không sẽ đắc tội rất nhiều người.
Không sai, Lục Nguyên đùa chính thủ đoạn này. Hết cách, trong trường hợp này không tiện giết Giản Trường Không, cố tình mấy lần gã đối nghịch với hắn, muốn ám hại hắn, vậy giờ hắn dùng ngôn ngữ ám lại một lần, khiến gã kết hạ nhiều thù hận.
Giản Trường Không nghe Lục Nguyên nói vậy thì biến sắc mặt. Gã thâm trầm gian xảo, chớp mắt liền nghĩ thông mục đích Lục Nguyên nói vậy, mặt biến sắc.
Mười chín người thua cuộc không phải ai cũng trúng kế, nhưng đa số đều trợn mắt trừng Giản Trường Không.
- Giản Trường Không đáng chết, cung cấp tình báo giả cho chúng ta!
- Chúng ta thất bại có hơn phân nửa là lỗi của Giản Trường Không!
Thật là có người nghi ngờ lời Lục Nguyên nói, nhưng mà, dưới tình huống mất mặt, xuất hiện kẻ chịu tội này thì tất nhiên nên trách tên đó rồi, dù sao bản năng phản xạ của đa số là vậy, đúng là mình, sai là người khác.
Giản Trường Không biết mình một lúc đắc tội nhiều người như vậy, đang nghĩ nên giải quyét như thế nào. Gã không bao giờ ngờ Lục Nguyên sẽ chơi chiêu này. Đang khi gã suy tư thì nghe Lục Nguyên la lên.
- Cuộc chiến còn chưa kết thúc nha!
Chưa đến Giản Trường Không phản ứng thì Lục Nguyên đã xuất kích, lần này không dùng kiếm mà bằng nắm đấm.
Trên câu quyền, dưới câu quyền, trái câu quyền, phải câu quyền, trực kích, khuỷu tay kích, đánh thọc sườn, trên đá chân, dưới đá chân, trái đá chân, phản đá chân, dù sao Lục Nguyên dùng cả tay chân, dù là quyền hay cước đều đánh lên người Giản Trường Không. Phút chốc Giản Trường Không như bao cát bị Lục Nguyên đánh tới đánh lui.
Đánh ra một kích cuối cùng thì Giản Trường Không đã bất tỉnh rồi, đầu bị đánh thành đầu heo, toàn thân bị đánh sưng phù, cực kỳ thê thảm, bị Lục Nguyên làm thành bao cát quyền đấm cước đá một trận. Nhưng đau khổ nhất là mười mấy người hận gã, trách gã, cho rằng tại gã đưa tình báo sai, cùng lúc đắc tội nhiều người như vậy, dù lần này Giản Trường Không không chết cũng phải lột dá.
Đánh ra một kích cuối cùng, chiến đấu một đối hai mươi đã hạ màn.
Người chiến thắng không phải bên hai mươi người đầu trận mọi người chú ý, mà là bên Lục Nguyên. Thật là khó tin, dù là ai cũng không ngờ chiến thắng cuối cùng sẽ là bên Lục Nguyên.
Trời ạ! Bây giờ Lục Nguyên mạnh như vậy, có thể lấy một địch hai mươi, chiến thắng hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng.
Trước khi chiến đấu không ai tin điều này.
Nhưng giờ cuộc chiến kết thúc, hắn sáng tạo ra chiến tích chiến thắng hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng.
Thật khó thể tưởng tượng!
Bây giờ không ai không phục Lục Nguyên xếp ở hạng bảy, có được hai trăm lẻ sáu điểm.
Không phục thì ta đánh cho phục, đây là câu trước đó Lục Nguyên nói, thông qua chiến đấu lần này, người khác cơ bản phục rồi.
Lục Nguyên đứng đó, đó là vị trí người số điểm hạng bảy đứng. Đứng cách Lục Nguyên rất gần là Đường Tùng xuất thân từ Đường gia pháp cổ văn minh.
Nhân vật xuất sắc này cười tủm tỉm nói:
- Không tệ, là Lục Nguyên sư đệ đúng không? Nếu có rảnh hãy đến Đường gia làm khách.
Là một trong người thừa kế Đường gia, Đường Tùng cũng là một nhân vật xuất sắc, chớp mắt đoán ra Lục Nguyên là nhân vật cần phải lôi kéo.
Lục Nguyên mỉm cười đáp:
- Nếu có cơ hội ta sẽ đi. Mà nếu ngươi đến gần Kiếm Môn thì nhớ báo cho ta một tiếng.
Khi Lục Nguyên và Đường Tùng nhỏ giọng nói Tống Xung Minh đứng chung với người khác trên bảng, một trong sáu gia tộc Tống gia, phong lưu đại thiếu gia tích tinh xá yêu mỹ nhân khoái hưởng lạc thầm nghĩ, lúc trước mình đã đánh giá thấp Lục Nguyên, giờ phải báo lại gia tộc, nhất định phải kéo Lục Nguyên cho bằng được. Nhân vật như vậy mà không mượn sức thì sẽ chịu thiệt, là một đại gia tộc, muốn đứng vững không ngã phải hiểu lôi kéo nhân tài, nếu không thể thực hiện cũng phải kết bạn.