Đúng rồi, trong Thôn Mộc Long của mình có văn tự khí tức hôn, mê bị luyện. Lục Nguyên muốn lấy ra hai văn tự khí tức hôn mê nhưng phát hiện nó ở trong Thôn Mộc Long không nhúc nhích, mặc kệ hắn điều động cỡ nào cũng chẳng thèm quan tâm.
Mình hiểu về văn minh văn tự vẫn là quá ít.
Tháng chín nắng thu ấm áp.
Lục Nguyên tìm một sườn núi ngồi xuống, uống rượu.
Rượu rất ngon, Lục Nguyên nghĩ đến việc liên tục thắng ba vạn trận. Muốn liên tục thắng ba vạn trận còn không thể lặp lại đối thủ, yêu cầu này đúng là quá khó, nên đi đâu làm liên tục thắng ba vạn trận? Lục Nguyên lại hớp ngụm rượu, đang suy tư thì bỗng ngẩng đầu nhìn phương xa.
Đó là một người đàn ông trung niên rất cao, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng cõng thanh kiếm to. Người đàn ông trung niên đầu trọc, người tràn đầy chiến ý, khí thế không giống bình thường. Lục Nguyên thậm chí cảm giác đứng trước người đàn ông trung niên đầu trọc là việc khủng bố hơn cả đứng trước mặt chí tôn khác.
Đây là người ít nhất cấp chí tôn.
Người đàn ông trung niên đầu trọc hỏi:
- Ngươi là Lục Nguyên túy kiếm?
- Đúng vậy, chính là ta.
Lục Nguyên gật đầu, hỏi:
- Không biết ngươi là?
Người đàn ông trung niên đầu trọc cười nói:
- Ta họ Đông Dã, tên là Đông Dã Thương.
Đông Dã Thương, cái tên quen quen. Lục Nguyên vắt óc lục tìm trí nhớ, muốn xem Đông Dã Thương rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hắn đột nhiên vỗ đầu mình, Đông Dã Thương, kia chẳng phải là tên của Đông Dã chí tôn? Nếu đã biết đây là Đông Dã chí tôn thì Lục Nguyên không thể ngồi nữa.
Hắn đứng thẳng người nói:
- Kính chào Đông Dã sư thúc.
Đông Dã Thương cười ha hả, hào sảng ngồi xuống nói:
- Không cần khách sáo với ta, trong bát đại chí tôn khí phái lớn nhất là Hiên Viên Vọng. Quỷ kế nhiều âm trầm nhất là cái tên Đoan Mộc. Sát khí lớn nhất là tên Thượng Quan. Sâu không lường được là Công Dương Bàn. Buồn rầu nhất là sư phụ Thái Sử Không của ngươi. Mà không làm ra vẻ, bất cần đời, thích chiến đấu nhất chính là Đông Dã Thương ta.
Đông Dã Thương giơ tay lên hỏi:
- Có rượu không?
Nếu Đông Dã chí tôn đã không lên mặt thì Lục Nguyên cũng không gò bó nữa, giơ tay ném một bình rượu chưa mở. Đông Dã Thương đón lấy, ngửa đầu uống. Gã không thích loại rượu, chỉ là thích cảm giác uống rượu, uống rượu sảng khoái, hoàn toàn khác với Thái Sử Không.
Đông Dã Thương cười nói:
- Hiếm khi ta về Kiếm Môn một chuyến.
Thấy Lục Nguyên nhìn sang, Đông Dã Thương cười bảo:
- Tình hình hỗn loạn hiện nay của Kiếm Môn, phái Hiên Viên Vọng và sư phụ Thái Sử Không của ngươi đấu đến đấu đi, chán chết được, nên ta không ở lại Kiếm Môn, đi ra ngoài.
Gã không thèm che giấu, nói rõ nguyên nhân gã không ở trong Kiếm Môn.
- Chuyến này trở về nghe nói ra một thiên tài nên đến nhìn một cái. Ngươi không tệ, so với Kiếm Chi Tử vênh váo tự đắc, Kiếm Ma ma khí tung hoành, Kiếm Tham tham lam không có chừng mực, kiếm ngục âm trầm độc ác, ngươi rất hợp khẩu vị của ta. Đúng rồi, có hứng thú đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu không?
Lục Nguyên hỏi lại:
- Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu là cái gì?
- Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu ấy hả...
Đông Dã Thương nói:
- Đại khái là mọi người rảnh quá, một đám chiến đấu cuồng tạo ra, đương nhiên đến bây giờ có rất nhiều, dù sao là người gần mấy trăm đại châu tụ lại đánh lộn. Đương nhiên có chia cấp khác nhau, cơ bản là hai phân lâu dưới hỗn động cảnh chiến đấu, và dưới chí tôn chiến đấu.
- Những người này cùng một chỗ không ngừng đánh, lấy đánh nhau rèn luyện sức chiến đấu.
- Ngươi có thể đi nhìn xem.
Đông Dã Thương nói:
- Ta quanh năm chơi trong nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu, rất thú vị.
Lục Nguyên nghe vậy lòng máy động, này không phải vừa lúc sao? Gần đây mình cần liên tục thắng ba vạn trận, nhớ là liên tục thắng ba vạn trận có thể luyện thành Kiếm Thắng Đan, vậy thì có thể tăng ba phần xác suất lên hỗn động cảnh. Hắn đang lo không biết đi đâu để liên tục thắng ba vạn trận, nghe Đông Dã Thương nói vậy, là mấy trăm đại châu trong ngàn đại châu, vô số cao thủ hỗn động cảnh tụ tập, chắc là đánh thú vị lắm đây.
Lục Nguyên lập tức gật đầu nói:
- Tính ta luôn.
Đông Dã Thương cười nói:
- Không tệ, ta ngày càng khoái ngươi đấy!
Bốn ngày sau, một hàng đệ tử trung tâm Kiếm Môn có Đông Dã Thương chí tôn dẫn dắt xuất phát, lần này có khá nhiều người đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu mở mắt, thậm chí là như Nhạc Sương cũng muốn đi. Cuối cùng Đông Dã Thương dứt khoát dẫn ba mươi người đi, Lục Nguyên là một phần ba mươi trong số đó.
Đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu không cần đi đường lớn trung ương thiên triều.
Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu đã dựng lên quy mô, một ngàn đại châu gần đó có rất nhiều truyền tống trận có thể đi tới đấy. Trong Kiếm Môn Vô Thượng Đại Giáo đương nhiên cũng có truyền tống trận. Lúc ở Tấn quốc hắn gặp nhiều truyền tống trận, khi đó truyền tống trận chỉ cần đầu choáng mở mắt ra là tới nơi.
Truyền tống trận bây giờ thì phải đứng bên trong một thời gian mới đến mục tiêu truyền tống.
Cái này không phải nói truyền tống trận của trung ương thiên triều không phát triển bằng Tấn quốc, điều đó tuyệt đối không khả năng xảy ra. Lý do là trung ương thiên triều khoảng cách quá xa, xa cỡ một vạn mười vạn Tấn quốc, khoảng cách như vậy ở trong truyền tống trận mất thời gian chút là bình thường.
Trải qua truyền tống trận cần tốn chút thời gian, Lục Nguyên mở mắt ra, phát hiện đang đứng trong thành trì vô cùng to lớn, hai bên có đủ các cửa hàng, có buôn bán đan dược, có tu sửa binh khí, còn có cung cấp các nơi giống như Ngộ Đạo bảo các. Đương nhiên tất cả chỉ với điều kiện ngươi có linh thạch. Linh thạch ở đây là tiền tệ lưu thông. Trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch đều nhận hết, địa giai linh thạch càng được hoan nghênh. Còn hạ phẩm linh thạch, thật có lỗi, hạ phẩm linh thạch quá thấp cấp, nơi này không nhận.
Lục Nguyên hơi kinh ngạc.
Đông Dã Thương thấy các đệ tử trung tâm sau lưng lần đầu tiên tới đây tỏ vẻ ngạc nhiên thì cười nói:
- Chỗ này vỗn chỉ có hai khiêu chiến lâu, nhưng sau này người đến khiêu chiến ngày càng nhiều, muốn chiến đấu thì sẽ tiêu hao phẩm, tất nhiên sẽ có thương nhân nhanh nhạy đến, dần dần nơi này hình thành một tòa thành trì.
- Tuy nhiên, không cần quan tâm những điều này.
Đông Dã Thương dẫn hơn ba mươi người đi tới trung tâm thành trì.
Kỳ thực tuy ở trong thành trì nhưng Lục Nguyên đã sớm thấy ra, chính giữa thành trì có hai tháp lâu vô cùng to lớn đâm tận trời, xem ra chắc là hai tòa khiêu chiến lâu. Một tòa cung cấp người dưới hỗn động cảnh, một tòa là cung cấp cho dưới chí tôn.
Đông Dã Thương nói:
- Kỳ thực thành trì này cũng có người trên cấp chí tôn chiến đấu, nhưng không ở hai tòa khiêu chiến lâu, cũng không công khai. Nơi này khác với Kiếm Môn, là thành thị hưởng thụ chiến đấu.
Đông Dã Thương cất tiếng cười nói:
- Nơi này chỉ cần chiến đấu và chiến đấu, cái gì từng bước tính kế không có tác dụng gì.
Có Đông Dã Thương dẫn dắt, rốt cuộc đến dưới tòa tháp to lớn nhập mây. Lục Nguyên phát hiện tòa thạp chọc trời thành khổng lồ vô cùng, đứng dưới chân nó có cảm giác áp lực, dường như mình là con kiến vậy, đây là từng đợt kiếm khí tràn ra.