Mục lục
[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có phải gã xem lầm rồi không? Trong tình báo vừa rồi nói Lục Nguyên một chọi một ngăn cản ông lão tóc trắng? Ông lão tóc trắng là luyện thể kỳ, Lục Nguyên có thể chặn lại, trừ phi hắn cũng là luyện thể kỳ, nhưng điều này có khả năng không?

Đến bây giờ Sở Phi đã chấp nhận tin tức Lục Nguyên là luyện thể kỳ. Tuy cái tin này chấn động lòng người nhưng Sở Phi cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nay Sở Phi lập tức ra lệnh cho thuộc hạ điều tra tại sao xuất hiện sai sót, để ông lão tóc trắng vượt ngục thành công, nhất định phải điều tra ra.

Một lần sai sót Sở Phi còn có thể nhịn. Nếu nhiều lần phạm sai thì gã không muốn chịu đựng.

Sở Phi lờ mờ cảm thấy sự kiện vượt ngục lần này có kỳ lạ.

Phong phong cao gần vạn trượng, cho dù là ngày hè oi bức thì đỉnh núi cũng không nóng bao nhiêu.

Ánh nắng giữa trưa chiếu trên người khá là ấm áp.

Trung Chính Bình Hòa Trai bình thường có chút uy nghiêm, nhưng hôm nay mấy bạn tốt tụ họp không cần không khí nghiêm túc như vậy.

Vài ciếc ghế bị chuyển vào trong sân Bình Hòa Trai, ngồi trong sân có Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Diệp Dương Dung, Lý Nguyên Bạch, Phương Nho. Sự việc bắt đầu là thế này, vốn Phương Nho định báo cáo một ít sự việc, vừa lúc Lý Nguyên Bạch có chuyện tìm đến. Việc Phương Nho báo cáo liên quan tới chuyện năm đó.

Nhớ đến năm đó a!

Bất giác bốn vị tri danh kiếm tiên lớn tuổi nhớ đến chuyện năm đó.

- Năm đó a…

Trong sân, ánh nắng chiều ấm áp chiếu rọi, Nguyên Nguyên Thượng Nhân cảm thán. Năm đó đệ cửu đại vẫn là đệ tử chân truyền, khi ấy mọi người quan hệ còn chưa đến nỗi. Lão là đại sư huynh, Nguyên Lăng là nhị sư đệ. Tam sư đệ Lý Nguyên Bạch luôn già dặn ổn trọng. Tứ sư đệ Phương Nho tính cách trầm ổn.

Đoạn thời gian đó khá là vui vẻ.

Năm đó, nhớ đến năm đó, trên khuôn mặt thương nhân của Diệp Dương Dung có ý cười, nụ cười giả dối giảm bớt nhiều.

Nhớ đến năm đó, Lý Nguyên Bạch cũng rơi vào hồi ức.

Phương Nho bình thường khuôn mặt khắc khổ biến mềm mại nhiều.

- Hiện giờ nhớ Giang Nam nhạc, năm đó thiếu xuân sam bạc…

Bên tai Nguyên Nguyên Thượng Nhân dường như vang lên bài thơ, những người khác cũng gần như vậy.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, mấy cửu đại tri danh kiếm tiên đều rơi vào hồi ức, trò chuyện một số việc năm xưa. Mọi người đều biết sau này cơ hội như vậy không còn nhiều nữa. Họ đã nhìn ra Lý Nguyên Bạch chỉ còn sống hơn một năm. Mấy người nói nói, cuối cùng im lặng.

Chuyện sau đó là môn phái nội đấu, cuối cùng Nguyên Lăng thành nhân vật phản diện. Năm đó thập đại đệ tử chân truyền đã chết ba người, chạy trốn một người, nay còn lại sáu người.

Năm đó đệ cửu đại được xưng là đời hoàng kim.

Kết quả đời hoàng kim nội đấu chết không ít, không còn là đời hoàng kim nữa.

Thật khiến người…thổn thức!

Mấy người nói chuyện năm đó, vô cùng cảm thán. Lúc này bỗng một đạo đồng tiến đến.

- Cấp báo!

Cấp báo thì tất nhiên có việc gấp.

Mấy người tạm ngừng hồi ức chuyện năm xưa.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhận lấy cấp báo, nhưng xem xong thì biểu tình của lão khá là đặc sắc.

Lão giật mình một lúc mới nửa cười nửa không chuyển hướng Lý Nguyên Bạch, nói:

- Lý sư đệ à Lý sư đệ, đệ tử của ngươi…

Một câu nói khiến Lý Nguyên Bạch không hiểu ra sao, hỏi:

- Đệ tử của ta làm sao?

Nguyên Nguyên Thượng Nhân không vội đáp:

- Trên cấp báo nói một trọng phạm luyện thể kỳ thiên lao tầng thứ ba vượt ngục, kết quả tại thiên lao tầng thứ nhất đụng phải thập đại đệ tử chân truyền đang ăn cơm trưa.

Lão nói đến đây thì Diệp Dương Dung và Phương Nho đều cuống lên. Trong đó có đệ tử của họ, không thể không sốt ruột.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân cầm tách trà, chậm rãi hớp một ngụm, nhẹ gõ chén trà, nói tiếp:

- Tiếp theo phạm nhân muốn bắt thập đại đệ tử chân truyền để bàn điều kiện với chúng ta, kết quả Lục Nguyên phản kích. Lý sư đệ, không ngờ đệ tử của ngươi thắng được phạm nhân luyện thể kỳ nhất tầng, đệ tử của ngươi cũng là luyện thể kỳ…

Diệp Dương Dung kinh kêu:

- Cái gì!?

Từ trước đến nay gã chưa từng nghe tin tức này nên lấy làm lạ. Phương Nho cũng nhướng mày.

Luyện thể kỳ!

Từ luyện khí đến luyện thể không biết khó khăn bao nhiêu. Mọi người đều biết Lục Nguyên đặc biệt có thiên phú, dường như vận may cũng không tệ, nhưng đều cho rằng hắn muốn đến luyện thể kỳ thì ít nhất cần hai, ba năm. Ai ngờ hắn nhanh đột phá như vậy. Lần này ánh mắt mọi người đều nhìn hướng Lý Nguyên Bạch.

Lý Nguyên Bạch cười khổ nói:

- Trước đó không lâu ta thanh tẩy thuộc hạ, việc này chắc các ngươi biết?

Mọi người có biết chuyện, nhưng đây là việc riêng của Lý Nguyên Bạch, tất cả không tiện nhúng tay, không ai đi điều tra.

Lý Nguyên Bạch nói:

- Lần thanh tẩy đó là bởi vì thuộc hạ của ta, một trong Tứ Tôn Ngũ Khách, Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám ủy thác Lý Phong đi ám sát đệ tử của ta. Kết quả bị đệ tử của ta trong chiến đấu đột phá đến luyện thể. Ta có hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói bỗng dưng đột phá rồi.

Bỗng dưng.

Hay cho câu bỗng dưng.

Bốn vị kiếm tiên có mặt, Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Lý Nguyên Bạch, Phương Nho, Diệp Dương Dung ai cũng là tri danh kiếm tiên, năm đó là đệ tử chân truyền, nhưng họ đột phá luyện thể kỳ đều là trải qua muôn vàn gian nan, đổ mồ hôi sôi nước mắt. Kết quả Lục Nguyên một câu bỗng dưng đột phá, khiến bốn vị kiếm tiên câm nín, muốn khóc.

Đầu năm nay a!

Qua nửa ngày mọi người coi như chấp nhận Lục Nguyên bỗng dưng tới luyện thể kỳ. Tất nhiên, xem như miễn cưỡng nhận tin này nhưng mỗi người vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận. Coi như là Lý Nguyên Bạch sớm đã biết chuyện kỳ thực trong lòng vẫn lấn cấn, đột phá quá nhanh đi.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân đầu tiên lên tiếng chỉ vào một điểm:

- Vậy thì sau này ngũ phong đại tái có Lục Nguyên, bên chúng ta chắc sẽ có thành tích tốt.

Mấy người khác đương nhiên gật đầu đồng ý.

Diệp Dương Dung lo xa chút, nói:

- Vậy thì có phải là hơi khi dễ người không? Một đệ tử chân truyền vừa luyện luyện thể, luyện kiếm ý, pháp lực và kiếm thuật tuyệt diệu như vậy, người như thế tham gia ngũ phong đại tái thì khó tránh quá mức…

Diệp Dương Dung cảm thấy như vậy quá vô địch.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười ha hả.

Cuối cùng nguyên nhân có phạm nhân vượt ngục rốt cuộc đã điều tra ra.

Nói đơn giản là phạm nhân đó bản thân chuẩn bị mười năm, đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Tương đối thứ yếu nhất là bởi vì Lý Nguyên Bạch giao tiếp công tác với Sở Phi có một số chỗ không giao cho rõ ràng, gã vừa tiếp nhận không quen nên xuất hiện chút sai sót.

Đương nhiên mấy chuyện này đều chỉ là nguyên nhân phụ, nguyên nhân chủ yếu chỉ có một, đó là…Lăng Nguyên chõ mũi vào.

Không sai, là Lăng Nguyên, thiên tài nhất trong đệ cửu đại, cũng là phản đồ đệ cửu đại.

Theo Sở Phi sư thúc tiết lộ, kiếm tiên đệ cửu đại khác phỏng đoán nguyên nhân Nguyên Lăng nhúng tay vào việc này là muốn nhìn một cái thập đại đệ tử chân truyền có nhân vật gì thú vị không. Kết quả có trận phạm nhân vượt ngục sau đó bị hắn đánh một trận.

Hiện giờ Lục Nguyên đã hiểu, hiện nay hắn kỳ thực chỉ là quân cờ thôi.

Một quân cờ giữa trận sát phạt của một ít kỳ thủ.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng không ngừng đấu, hai người là kỳ thủ, những kẻ khác là quân cờ.

Biết mình là quân cờ rồi, Lục Nguyên chẳng chút giận dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK