Tám mươi chín loại kiếm ý, thế này khá nhiều đây, e rằng trong hỗn động cảnh số lượng kiếm ý không nhiều hơn mình bao nhiêu. Nhưng Lục Nguyên bỗng giật mình, nhớ lúc tại Hoa Sơn nghe nói Yến Thương Thiên là chín mươi chín loại kiếm ý, khi đó không biết sự lợi hại của chín mươi chín loại, nhưng giờ quay đầu nhìn mới phát hiện chín mươi chín loại kiếm ý khá là đáng sợ.
Yến Thương Thiên tổ sư đúng là lợi hại.
Trong lòng Lục Nguyên nổi lên nghi hoặc, tại sao kiếm ý quái vật cũng là tám kiếm đạo khí vận? Kiếm đạo khí vận kỷ nguyên này cũng là kiếm đạo bát cực. Rốt cuộc kiếm đạo và tám có liên quan gì? Hắn dâng lên nhiều nghi vấn.
Tiếp theo hắn ý định thu kiếm ý quái vật, nhưng làm sao cũng không thể hút kiếm ý quái vật vào trong đỉnh đầu khánh vân của mình. Xem ra muốn chân chính luyện hóa kiếm ý quái vật thì chỉ có thể luyện hóa tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển. Tương lai mình vào trong thế giới cảnh, không chừng có thể luyện hóa nó.
Bầu trời cao cao, vạn dặm sơn hà gió ngừng.
Nước sông mênh mông ngừng chảy, một chiếc thuyền nhẹ lướt mặt sông.
Đây chính là phong cảnh hiện tại. Một thanh y thanh niên đứng trên thuyền nhẹ, nhìn hai bên sông ngừng lại.
Tiểu thiên thế giới này triệt để mất mất đi sự sống, tuy nhiên tồn tại tiểu thiên thế giới hoàn toàn mất sức sống lại sinh ra kiếm ý quái vật.
Vậy kỷ nguyên này được gọi là trời sinh ngăn chặn tu sĩ kiếm đạo, có hay không tồn tại trong kỷ nguyên này cũng có ngoại lệ?
Bình thường mình kế thừa không ít kiếm đạo khí vận, nếu không thì không khả năng tu đến tình trạng này. Khi mình xuất kiếm đem đến rất nhiều nguy hiểm, có khi là do thực lực, có khi là vận khí, lần này là kiếm đạo khí vận.
Vậy lần này hấp thu tổng cộng bốn mươi kiếm ý từ quái vật xem như lấy đến gần một nửa kỷ nguyên bát đạo kiếm đạo khí vận.
Thế thì sau này khí vật của mình sẽ tăng cường không ít.
Kiếm Chi Tử xưng là mạnh nhất kỷ nguyên kiếm đạo này.
Vậy mình sẽ là mạnh cả kiếm đạo và pháp trong kỷ nguyên này.
Thầm đọc tên Kiếm Chi Tử, trong lòng hắn dâng lên tự tin có ngày giẫm Kiếm Chi Tử dưới chân.
Tay động, lấy ra hồ lô rượu, bây giờ cách hai mươi bốn canh giờ còn ba, bốn canh giờ cuối cùng. Tranh thủ nghi ngời, mình có tám mươi chín kiếm ý, tức là nói hành trình kiếm quyển tăng lên ba mươi bốn kiếm ý.
Đối với việc không thể hấp thu hết kiếm ý của kiếm ý quái vật dù rất tiếc nhưng Lục Nguyên không quá quan tâm.
Con người phải biết thỏa mãn.
Nếu không biết đủ thì có được cái gì cũng không vừa lòng.
Mà nếu biết đủ, liền dễ vừa lòng.
Lục Nguyên uống hớp rượu, vị rượu đích thực không tệ, chỗ nào mình cũng uống rượu rồi nhưng đến nay chưa từng uống ở thế giới đứng lặng, nhìn nước sông mênh mông bất động. Một chiếc thuyền con ở trên sông, xem như là cảnh đẹp khó được. Mở nắp uống hớp rượu, thời gian trôi.
Không biết qua bao lâu, Lục Nguyên cảm giác có sức mạnh hút lấy, đây là tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển đang đẩy mình đi. Tới hai mươi bốn canh giờ rồi, nếu vượt qua thời gian sẽ chết trong kiếm quyển. Dị không gian truyền tống cho cảm giác chaóng váng, lần thứ hai tỉnh táo phát hiện đứng ở lối ra Kiếm Cực Cung.
Trong cung điện Kiếm Cực Cung, mọi người bắt đầu chú ý Lục Nguyên, rất muốn nhìn hắn được bao nhiêu kiếm ý. Dù là Lục Nguyên biết rõ được bao nhiêu kiếm ý cũng nhìn sang. Ai có kiếm ý đều thấy ở đây cả, Lục Nguyên nhìn thì thấy là số không.
Ủa, số không ư?
Mình ở ngoài kiếm quyển được ba cái không biểu hiện ra là bình thường, ở trong kiếm quyển được ba mươi mốt kiếm ý tại sao biểu hiện là không?
Kỳ thực cũng là vấn đề biểu hiện.
Năm đó kiếm quyển ở đây ngẫu nhiên bị Kiếm Chủ đời trước có được, đem kiếm quyển để trong Kiếm Môn làm báu vật trấn phái, cũng vì biểu hiện mọi người có được kiếm ý mà để lại Lưu Giám Kính. Mỗi người ở trong kiếm quyển được đến số lượng kiếm ý sẽ hiện ra trên lưu Giám Kính.
Trong Kiếm Môn nhiều năm như có nhiều nhân tài, bình thường vào được kiếm quyển thì ở trong đó tổng cộng được ba, bốn kiếm ý đã là không tệ, đến sáu, bảy kiếm ý là hiếm có.
Có thể được mười kiếm ý đều là tuyệt thế thiên tài. Dù là Kiếm Chi Tử, năm đó trong kiếm quyển chỉ hơn mười kiếm ý. Tị Kinh được gọi là thiên tài mạnh nhất kiếm đạo, một trong Khí Vận Thất Tử có thể được hai mươi kiếm ý là trước nay chưa từng có.
Kiếm Chủ đời trước dựa vào suy nghĩ này, đem đánh giá cao nhất của Lưu Giám Kính là ba mươi, vượt qua con số sẽ hiện là không. Kỳ thực cơ bản biểu hiện hai mươi cái là được rồi, lịch sử Kiếm Môn đến nay chưa từng có ai vượt qua hơn hai mươi kiếm ý, lên đến con số ba mươi, đánh chết năm đó vị Kiếm Xuyến có khả năng xưng hùng trung ương thiên triều cũng không nghĩ ra, sẽ có người ở trong kiếm quyển được hơn ba mươi kiếm ý.
Chính vì hơn số ba mươi nên hiện ra số không, Lục Nguyên có tổng cộng ba mươi mốt kiếm ý, kết quả là số không.
Lục Nguyên lấy làm lạ, tại sao biểu hiện của mình là không.
Thôi cũng tốt, nếu mình hiện ra ba mươi mốt thì quá kinh người rồi. Còn nhớ lần trước mình ở trong kiếm quyển, trừ ba loại bên ngoài được mười kiếm ý đã khiến đủ kinh ngạc.
- Cái gì? Không có kiếm ý!
- Không ngờ Lục Nguyên ở trong kiếm quyển lĩnh ngộ không kiếm ý.
- Ha ha ha, Lục Nguyên đường đường xưng tuyệt thế thiên tài, kết quả tám năm không thể đột phá hỗn động cảnh.
- Không chỉ là thế, hắn ở đây được kiếm ý là số âm, người như vậy cũng có thể gọi là tuyệt thế thiên tài rồi.
- Trước kia đã nói tài năng Lục Nguyên tiêu hao gần hết, bây giờ hắn không xem như là tuyệt thế thiên tài.
- Xì, bây giờ hắn chỉ là người bình thường mà thôi, thiên tài bình thường không thể tính, hả?
Đám thuộc hạ Hiên Viên chí tôn đều há mồm bình luân, đám người đó rất vui sướng. Lục Nguyên à Lục Nguyên, năm đó ngươi là thiên tài kiếm đạo giờ lưu lạc đến nước này. Tám năm không đột phá, trong kiếm quyển không kiếm ý, dù ở ngoài kiếm quyển được ba kiếm ý cũng vô dụng. Lần này môn hạ Hiên Viên chí tôn cực kỳ sung sướng.
Lục Nguyên nghe đám người bình luận, cười khẽ. Không cùng cấp bậc, một đám con kiến mà thôi, mình không rảnh cùng bọn họ dây dưa.
Qua chốc lát, Kiếm Văn Hào bước ra khỏi kiếm quyển. Gã ở trong kiếm quyển được đến hai kiếm ý, tổng cộng có năm kiếm ý. Kiếm Văn Hào nghe đám người bàn tán thì lòng rất thích, Lục Nguyên, ngươi cũng có hôm nay. Gã định góp lời trào phúng nhưng nhớ tới hung ác năm đó của Lục Nguyên, phút chốc không dám làm gì.
Qua giây lát, Diệp Khiêu ra khỏi kiếm quyển. Lần đầu tiên gã vào kiếm quyển, ở trong đó được ba kiếm ý, cộng thêm bên ngoài, là sáu kiếm ý tất cả. Diệp Khiêu nghe người bên cạnh xì xào Lục Nguyên, lòng không chỉ là sướng thôi, đó là lẽ đương nhiên, gã bị Lục Nguyên dùng ánh mắt bắn ra kiếm đánh bại, không có gan khiêu chiến hắn, nhưng trong lòng hung tợn nói, Lục Nguyên, ngươi chờ coi, coi chừng đừng để Diệp Sát Môn ta đánh chết! Gã xuất thân môn phái là Diệp Sát Môn, gã định kéo bè kéo lũ chuẩn bị truy sát Lục Nguyên, chuyện này chắc chắn sư phụ Hiên Viên Hệ Tôn sẽ ủng hộ.
Kiếm quyển mười năm một lần đã chấm dứt.