Chỉ còn lại đối thủ cuối cùng, Tống Nam Sơn.
Kỳ thực ngay từ ban đầu Lục Nguyên đã sớm nghe ra giọng điệu của Tống Nam Sơn ý định lấy mười đánh một. Thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong đánh một mình hắn.
Nếu gã đã hy vọng như vậy thì cứ làm theo điều gã muốn đi.
Hiện tại chín đệ tử chân truyền đều thua dưới kiếm của hắn, chỉ còn lại cuối cùng một Tống Nam Sơn.
Dưỡng Ngô kiếm nhẹ rung động.
- Tống sư huynh, tiếp chiêu đi!
Dưỡng Ngô kiếm như tên rời cung, nhát kiếm quét hướng Tống Nam Sơn. Chiêu này là Phong Bất Khả Truy, tốc độ cực nhanh. Tống Nam Sơn thấy thế lập tức giơ tay đánh ra một pháp thuật thụ mộc bình chướng, để chắn thế đánh của Lục Nguyên. Lục Nguyên thấy vậy, lúc sắp đụng vào thụ mộc bình chướng của Tống Nam Sơn thì kiếm thế thay đổi, biến thành vũ kiếm ý. Vũ kiếm ý như xuân phong hóa vũ xuyên qua pháp thuật thụ mộc bình chướng, lật tay một nhát đâm vào sau lưng Tống Nam Sơn.
Mới vừa giao đấu đã bị thương Tống Nam Sơn, gã kinh sợ, lại nhớ tới vừa rồi Lục Nguyên dùng kiếm pháp đánh bại chín vị sư đệ, lập tức hiểu ra kiếm pháp của Lục Nguyên lại tiến bộ, gã phải cẩn thận đối phó. Nhưng Tống Nam Sơn còn chưa kịp nghĩ xong thì Lục Nguyên lại đâm tới một nhát.
Một kiếm này tốc độ cực kỳ nhanh, Tống Nam Sơn trở tay lại là một pháp thuật. Lúc này Phong Bất Khả Truy của Lục Nguyên biến thành Vân Triền Kiếm Nhiễu. Chưa đợi Tống Nam Sơn biến đổi thì kiếm thức của Lục Nguyên lại biến, biến, biến, biến.
Kiếm pháp hiện nay của Lục Nguyên không ngừng giao hòa giữa phong kiếm ý và vân kiếm ý.
Gió cực nhanh, không đâu không ở, mây lững lờ, triệt tiêu sức đến, mưa mông lung, mưa cuồng bạo, các loại kiếm ý ở trong tay hắn không ngừng chuyển đổi. Cách đánh như vậy khiến Tống Nam Sơn muốn ói máu, hiện nay kiếm pháp của Lục Nguyên biến đổi quá nhiều, gã ứng phó không kịp.
Lúc này Lục Nguyên không kéo Tống Nam Sơn vào kiếm quyển tiêu hao mà trực tiếp một chiêu tiếp một chiêu tấn công, dựa vào đủ loại kiếm ý hoán đổi đối phó Tống Nam Sơn. Tống Nam Sơn vừa ứng đối loại kiếm pháp này thì tiếp theo đã đổi thành cái khác, không ngừng bị thương dưới kiếm của Lục Nguyên.
Hoàn toàn áp chế!
Đó là hình dung hiện nay Lục Nguyên đối Tống Nam Sơn.
So với trận tỷ thí cá nhân càng khoa trương hơn chút.
- Nhìn thấy không? Kiếm thuật của Lục Nguyên, mới rồi trong thời gian ngắn hắn đã phá kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật.
Đám người đứng xem tràn đầy kinh ngạc.
- Ngươi xem thiếu rồi, còn có phong hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật nữa.
- Nói vậy là hắn đều phá hết bảy đại hệ pháp thuật rồi sao?
Có tu tiên giả nói pháp thuật trong thiên hạ có trăm loại ngàn loại, thoáng như vân hệ pháp thuật, băng hệ pháp thuật, dung nham hệ pháp thuật, quang hệ pháp thuật, vân vân các loại. Nhưng tuy pháp thuật chia làm trăm ngàn loại xét đến cùng vẫn chia bảy đại hệ pháp thuật. Tức là kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật, phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật. Ở đây cần phải thuyết minh một điều. Phong hệ pháp thuật và lôi hệ pháp thuật vốn dựa theo ngũ hành nên thuộc về mộc hệ pháp thuật. Nhưng bản thân phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật quá mạnh, bao hàm quá nhiều, khiến cuối cùng mọi người đem hai hệ pháp thuật này tách ra khỏi mộc hệ pháp thuật, tính làm một đại hệ pháp thuật, hợp thành bảy đại hệ pháp thuật.
- Không thể nào.
Một tu tiên giả kiếm tông cảm thán nói:
- Đây chính là trong truyền thuyết thần kỹ nhất kiếm phá các pháp.
Gã ở kiếm tông thời gian đã rất lâu, có nghe nói qua thần kỹ nhất kiếm phá các pháp, nhưng từ trước giờ chưa từng thấy, đệ tử chân truyền kiếm tông cũng không làm được, nghe nói tri danh kiếm tiên có thể, nhưng gã chưa từng thấy. Không ngờ bây gờ thấy trong tay một đệ tử chân truyền kiếm khí tông, thật không biết nên nói gì mới tốt.
- Các ngươi còn chưa để ý, lần này Lục Nguyên đánh Tống Nam Sơn dễ dàng hơn lúc tỷ thí cá nhân nhiều.
- Đúng thế, dường như kiếm thuật của hắn lại tiến bộ.
- Kiếm pháp của hắn không chỉ là truyền thuyết phong kiếm ý, vân kiếm ý thôi.
Một vị trưởng lão có chút tiếng tăm kiếm đạo trong kiếm tông trầm giọng nói:
- Chắc còn có vũ kiếm ý nữa. Tuy hắn chưa nghiên cứu thông nhưng ít nhất đã ngộ ra vũ kiếm ý.
Vị trưởng lão kiếm tông này tuy không phải cửu đại tri danh kiếm tiên nhưng thực lực rất gần, vậy nên mới có ánh mắt như vậy.
Tu tiên giả bên cạnh sôi nổi bàn tán, hoặc là kinh ngạc kiếm ý của Lục Nguyên, hoặc là kinh ngạc về nhất kiếm phá các pháp.
Tất cả mọi người đều nhận ra, lần này Tây phong té ngã đau đây.
Giống như lúc trước Vân Dật hiểu được Bắc phong lật thuyền trong mương, sự việc nên có kết thúc.
Vốn đệ tử chân truyền các phong đánh nhau là việc cực kỳ bình thường. Mọi người đều nhiệt huyết thêm vào lý tưởng khác biệt, thuở nhỏ chịu giáo dục khác nhau, trong một phong đụng độ đánh lộn thì rất bình thường, không đánh nhau mới là lạ. Mấy đệ tử chân truyền đánh lộn thì thôi, không có gì kỳ. Nhưng hai phong hai mươi đệ tử chân truyền đánh nhau, loại chuyện này nên có chấm dứt.
Ba người Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên đánh thắng trận này trút một hơi xong rất là sảng khoái, nhưng sau đó nghĩ đến dù sao là hai mươi đệ tử chân truyền đánh lộn, còn đánh bị thương đối phương, việc này phải báo cáo lên trên, báo cho các vị sư thúc, sư bá biết. Nếu phải chấm dứt thì cứ để sư thúc, bá đặt dấu chấm đi.
Khi trở về vừa lúc Diệp Dương Dung, Độc Cô Diệp, Phương Nho, ba vị sư thúc, sư bá ở. Bọn họ kể ra vụ việc xong Diệp Dương Dung cười nói:
- Đánh hay lắm! Các ngươi lo cái gì kết thúc, dàn xếp đuôi cái gì? Đệ tử chân truyền đánh nhau, đánh thua trở về chúng ta mất mặt, đánh thắng trở về chúng ta nở mặt, bọn họ mất mặt.
Độc Cô Diệp cười khúc khích nói:
- Thật ra ta cảm thấy chúng ta nên đi xin lỗi. Đệ tử chân truyền hai phong đánh lộn, chúng ta thắng, đối phương đều bị thương mất sức chiến đấu. Lúc chúng ta đi xin lỗi chắc là sắc mặt Tử Hà Thượng Nhân sẽ dễ nhìn lắm.
Độc Cô Diệp đây đâu phải là đi xin lỗi, đúng hơn là tát vào mặt người ta ấy chứ. Nếu họ thật đi, chắc chắn Tử Hà Thượng Nhân sẽ tức đến mặt xanh mét, hệt như tử hà.
Diệp Dương Dung cười to nói:
- Độc Cô sư muội, muội thật là tát tai người ta, tát đến chỗ Tử Hà Thượng Nhân. Thôi, cứ để ta đi xin lỗi.
Mấy người này đều bị Tử Hà Thượng Nhân làm bực mình đôi chút, nay đều muốn đi vui sướng khi người gặp họa. Nói là xin lỗi nhưng cái loại xin lỗi này rất là nở mặt.
- Ngại quá, đệ tử của ta không cẩn thận đánh toàn bộ đệ tử của ngươi mất sức chiến đấu, thật có lỗi.
Nói ra lời như vậy không chọc người tức điên mới là kỳ. Chỉ tưởng tượng tình hình xin lỗi thôi là vui sướng lắm rồi. Độc Cô Diệp, Diệp Dương Dung đều giành nhau đi xin lỗi.
- Hồ đồ! Hai ngươi cũng đi theo đám hậu bối làm loạn sao? Nếu thật làm vậy thì chắc chắn Tử Hà Thượng Nhân không chịu để yên cho ta!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười cười đi tới:
- Trận chiến này các ngươi đánh không tệ.