Mục lục
[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nguyên nhún vai:

- Thanh Thành tiên môn cũng là một trong ngũ đại tiên môn, tại Tông Lão Hội, một trong ngũ đại tiên môn đối mặt với một trong ngũ đại tiên môn khác cũng sẽ chẳng chiếm ưu thế lớn bao nhiêu. Nhưng lần này trong tay chúng ta nắm nhiều chứng cứ, coi như là bắt giữ Tôn Thiên Cương thì bên trên cũng sẽ xử lý tốt, căn bản không cần chúng ta lo lắng.

Sự việc cứ thế quyết định, Lý Phóng nhanh chóng rời đi.

Lục Nguyên tiếp tục uống rượu của mình.

Tu tiên giả thu đồ đệ chú trọng nhất là tâm tính, tiếp theo là căn cốt. Thu đệ tử tâm tính xấu, sau này thí sư làm bậy, tu tiên giới ra vài chuyện như vậy xong khi thu đồ đệ thì ưu tiên tâm tính, mấy cái khác tính sau.

Bản thân tu tiên chú trọng là ngộ tính, tư chất, tài nguyên, thiếu một thứ cũng không được.

Tư chất và ngộ tính là trời sinh, nếu ngộ tính, tư chất thấp muốn tu tiên cũng khó. Là đệ tử chân truyền thì ngộ tính, tư chất sẽ không kém đi đâu, bình thường đều là thượng phẩm. Tư chất của Lục Nguyên là thượng phẩm, ngộ tính càng là thượng phẩm trong thượng phẩm. Còn về tài nguyên, mặc kệ ngươi có ngộ tính cao hơn, tư chất mạnh hơn cũng không thể thiếu tài nguyên.

Trong truyền thuyết, thời xa xưa có một người lười muốn tự thành tiên, độ qua lôi kiếp, đạp đất thành tiên, không cần bất cứ tài nguyên gì. Chẳng qua đó chỉ là truyền thuyết xa xưa, bây giờ căn bản không tồn tại nhân vật như vậy.

Ngộ tính giống như Lục Nguyên cũng cần tài nguyên.

Tất nhiên hắn chưa bao giờ cưỡng cầu tài nguyên gì, nhất quyết muốn chiếm đoạt tài nguyên, vậy thì không hợp tâm tính, dễ dàng nhập ma đạo. Tuy nhiên, tài nguyên tự đưa đến trước mặt thế này thì cớ gì không nhận đâu?

Tu tiên kỳ thực là việc khá gian nan.

Không có tài nguyên không được, nhưng mê muội truy đuổi tài nguyên thì dễ dàng rơi vào ma đạo.

Tiêu dao tùy duyên, tự do thong dong, tùy tâm mà động, mười hai chữ này nói thì đơn giản nhưng làm thì không dễ chút nào.

Đem sự việc đưa lên trên tới Tông Lão Hội rồi thì Lục Nguyên trở về sinh hoạt hằng ngày.

Hiện tại Đông Đạo phủ đã không có thế lực gì có thể đối chọi với Lý gia sơn trang nữa. Nghe nói hiện nay tu tiên giả Lý gia sơn trang đi ra ngoài bộ dáng không như trước, rất là oai phong lẫm liệt. Nay chỉ cần người ở trong vòng đều biết, các thế lực Đông Đạo phủ đều bị quét sạch, không bị lây lan thì cũng chẳng thể chống lại Lý gia sơn trang được.

Tất nhiên chuyện này không liên quan đến Lục Nguyên.

Gần đây Lục Nguyên rất lười, không có việc gì thì uống rượu ngủ, tới các tửu điếm trong Đông Đạo phủ ăn đủ món ngon, đây cơ bản là sinh hoạt chính. Lục Nguyên luôn là bộ dáng thanh y thiếu niên. Các tửu lâu, quán rượu chắc không ngờ một thanh y thiếu niên như vậy chính là người có địa vị cao nhất trong Lý gia sơn trang thế lực mạnh nhất Đông Đạo phủ.

Đây là hồ nước một nơi nào đó.

Hồ nước xanh biếc phản chiếu cây liễu bên hồ. Lá liễu nhẹ rũ trên mặt nước, con chim xẹt qua lá liễu đánh vỡ mặt nước tĩnh như gương, đu đưa bóng người chiếu mặt hồ. Bên cạnh hồ nước chỉ có một người mặc áo xanh. Người áo xanh đầu đội mũ, xem không rõ hình dạng, tuổi tác.

Người áo xanh đội mũ tay cầm cần câu, dây khẽ động hiển nhiên là có cá mắc câu. Nhưng dường như người áo xanh không hay biết, mãi một lúc sau người ấy mới tỉnh dậy.

- A, ngủ gục có cá mắc câu cũng không biết, tội quá, tội quá.

Tay giật muốn kéo con cá ra, nhưng cá ăn hết mồi chẳng biết bơi đi đâu rồi.

Thanh y thiếu niên khẽ cười, không hề giận dữ bởi vì con cá ăn mồi xong bơi đi.

Câu cá vốn chính là muốn câu tâm tình.

Tâm tình vui, mọi việc đều tốt.

Lục Nguyên lười biếng hiếm khi đi câu cá.

Câu cá là một trong các hoạt động hiếm hoi mà Lục Nguyên thích, hắn có thể ngồi tại đó không động đậy, có khi còn thiếp ngủ một giấc. Hoạt động như vậy rất ít làm, không thích cũng không được.

Nếu con cá này đã bơi đi thì tìm con khác vậy.

Phải tin rằng tuyệt đối có một con cá ngốc ăn mồi xong còn không đi, đợi hắn ngủ một giấc rồi ngoan ngoãn để hắn câu lên. Trên đời này có người lười biếng nhớt thây như hắn thì tất nhiên cũng sẽ có con cá lười chảy nước, cứ chờ tại đây là được. Lục Nguyên móc một con giun xong lại ném cần câu.

Nhưng lần này hắn chưa đợi được cá thì đã đợi một người đến.

Một ông lão tóc trắng xóa. Lục Nguyên biết người này. Ông ta họ Lỗ, bình thường sinh hoạt tại bắc Phong, hắn thường gọi ông là Lỗ Thúc. Lục Nguyên lập tức đứng dậy. Tuy Lỗ Thúc là thuộc hạ của sư phụ hắn nhưng dù sao thuộc hàng trưởng bối. Giáo dục nhiều năm tại Hoa Sơn tiên môn khiến hắn đã quen tôn kính trưởng bối.

- Lỗ Thúc, thúc đến đây?

Ông lão họ Lỗ gật đầu, nói:

- Thiếu chủ, lần này ngươi làm không tệ, xảo diệu bắt hết thủ lĩnh những thế lực này, còn dùng nam châm ghi lại cảnh tưởng lúc đám thủ lãnh bị bắt, mấy thứ này sẽ trở thành chứng cứ có lợi. Lần này tại Tông Lão Hội, bên chúng ta thắng lớn rồi. Những thế lực này bị trục xuất khỏi Đông Đạo phủ, khoáng sản vùng này đều thuộc về hệ chúng ta. Nhưng tương ứng, đối phương giao nộp một mớ linh thạch không nhiều lắm làm bồi thường là có thể chuộc đám người đó về.

Tông Lão Hội rốt cuộc ra quyết định.

Đúng như hắn đoán, quả nhiên Tông Lão Hội ra quyết định như vậy. Tuy rằng nói Tông Lão Hội tuyệt đối công bình, nhưng chắc chắn sẽ đứng hướng ngũ đại tiên môn. Dù sao cơ bản Tông Lão Hội do người ngũ đại tiên môn cấu thành, do người cấu thành thì không tránh được nhân tình. Một khi xuất hiện tranh chấp có thiên hướng bên ngũ đại tiên môn cũng là việc bình thường.

- Còn về Thanh Thành tiên môn, đã âm thầm cùng Thanh Thành tiên môn đạt thành hiệp nghị, không báo việc Tôn Thiên Cương lên Tông Lão Hội, để tránh mất mặt kiếm tiên Tôn Thanh Nghi. Chẳng qua có điều kiện, Tôn gia sơn trang làm theo hiệp nghị rút khỏi khoáng sản Đông Đạo phủ.

Tông Lão Hội ra quyết định xem ra đã thành kết cuộc.

Còn việc ông lão họ Lỗ tự mình đến thì cũng đơn giản thôi, Lục Nguyên chỉ tới đây rèn luyện một phen, rèn luyện xong sẽ quay về Hoa Sơn. Chỗ này Lý Phóng không để khống chế tình hình, cho nên mới phái ông lão họ Lỗ tới trấn giữ bốn phía.

Vụ việc rốt cuộc cũng nên kết thúc.

Người có thể thở ra hơi dài rồi.

Chạng vạng ngày hè, mặt trời đã lặn xuống núi tây, hoàng hôn nhuộm đẫm bầu trời, mây tía đầy không trung.

Từng đợt gió bắc mát mẻ từ phía núi thổi tới, xẹt qua lá cây trong rừng, đến Lý gia sơn trang. Gió từng cơn thổi lá cây xào xạc, lắc lư, tĩnh tĩnh ngừng ngừng. Gió nhẹ nhàng thổi mặt nước bình tĩnh lăn tăn sóng gợn.

Cơn gió này thổi đi ngày hè nóng bức và náo nhiệt, thổi tỉnh đinh hương, hải đường trong sân.

Gió mát len qua lá cây, hương hoa ở dưới mái hiên lan tỏa.

Cơn gió nhẹ này dường như đến từ rừng cây, cũng dường như từ trăng lạnh sao sáng đến.

Trong buổi hoàng hôn như vậy, nên dựa vào đình viện hưởng thụ gió mát.

Lục Nguyên dựa vào bên hồ, ngồi trên xích đu làm bằng trúc, lưng tựa vào lưng xích đu.

Lắc lư, lắc lư.

Người nhẹ nhàng lắc lư.

Mỗi thớ thịt trên người đều thả lỏng đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK