Hắn bình thản nói với Quán Quán:
- Trong năm trăm năm này thực lực của ngươi tiến bộ rất khá, đã đến Thiên bảng đệ nhất.
Hắn bình tĩnh nói một câu với Quán Quán xong thì trấn thiên tháp đã đè ép đỉnh đầu.
Lục Nguyên thở dài nói:
- Hiện tại người trẻ tuổi nha, thật là càng lúc càng không biết trời cao đất rộng.
Lục Nguyên thở vắn than dài, giọng điệu rất bình thường. Khi hắn thở ra thì tiên thiên linh bảo bùm một tiếng văng ra, không biết bị hơi thở đó thổi bay ra xa nữa.
Một hơi thở đã đánh bay cấp tiên thiên linh bảo!
Cái này!
Lục Nguyên nhìn hướng Hoang Khinh công tử.
Nhìn, không sai, chỉ nhìn mà thôi.
Nhưng Hoang Khinh công tử phát hiện không thích hợp.
Hoang Khinh công tử phát hiện mặc dù Lục Nguyên chỉ liếc gã một cái nhưng thế giới xung quanh gã đang sụp đổ.
Trời sụp đất nứt.
Hoang Khinh công tử muốn trốn nhưng phát hiện không gian bị đông lại, bất cứ hệ không gian nào đều không có cách.
Hoang Khinh công tử muốn dùng hệ thời gian chạy trốn, trong tay gã có một thời không xuyên, nhưng phát hiện thời gian đông lại.
Hoang Khinh công tử muốn dùng pháp, nhưng phát hiện pháp lực trong người lặng yên không nhúc nhích.
Hoang Khinh công tử phát hiện tất cả tế bào trong người gã đều ngừng vận chuyển.
Cái này!
Thế này quá khoa trương rồi đi.
Chỉ là một ánh mắt mà thôi, một ánh mắt có thể làm được đến mức này sao?
Lục Nguyên mạnh mẽ như thế!
Hoang Khinh công tử có biết rất nhiều chủ văn minh nhưng trong số người đó e rằng không một ai có uy lực như vậy. Hoang Khinh công tử thầm rít gào, đây chính là thực lực của Lục Nguyên! Chỉ một ánh mắt đã đóng băng tất cả. Trời đất ngừng động, sụp đổ khiến Hoang Khinh công tử cảm giác chết chóc ngày càng đến gần.
Quá khủng bố!
Hoang Khinh công tử phát hiện điều duy nhất gã có thể làm chỉ có một:
- Lục Nguyên, ngươi dám giết ta thì là đối địch với thái cổ vương triều. Thái cổ vương triều của ta có chủ vĩnh hằng, dưới tay gần trăm chủ văn minh, ba trăm phó chủ văn minh. Ngươi dám đối địch với chúng ta thật là tìm cái chết. Bây giờ ngươi thả ta ra ngay, ta sẽ không tính sổ chuyện này.
Trước kia Hoang Khinh công tử toàn dùng uy hiếp kiểu này, rất có ích. Hiện tại thái cổ vương triều đúng là lực lượng tập thể mạnh nhất trong thiên địa, gần như không ai chống lại được.
Gã quát to:
- Lục Nguyên, ngươi đừng đi đường chết, tự chịu diệt vong, quay đầu là bờ. Ta có thể làm người hướng dẫn ngươi, đưa ngươi vào thái cổ vương triều, tin tưởng chủ vĩnh hằng đại nhân sẽ chú trọng ngươi.
Nếu Lục Nguyên nghe theo lời gã thì gã có thể dẫn hắn vào trong thái cổ vương triều, cũng có công lao bắt giữ hắn, khi đó muốn làm gì hắn thì tùy thích.
Lục Nguyên bình thường mà dám đối nghịch với mình hả.
Nhất định phải làm chết hắn.
- Ha ha.
Lục Nguyên bật cười:
- Thái Cổ, khi nào thì Thái Cổ hù ta sợ chứ? Hậu bối bây giờ đúng là ngu xuẩn, ở năm trăm năm trước ta luôn đối nghịch cùng thái cổ văn minh, chung cực đại quyết chiến ta cứng rắn nghịch chuyển, ở bên cạnh vĩnh hằng chi môn ta đấu một chưởng với chủ thái cổ văn minh. Hiện tại hậu bối lại dùng Thái Cổ đến hù ta? Thật là buồn cười, quá buồn cười.
Ánh mắt của Lục Nguyên chưa thu lại, vẫn đang nhìn chăm chú vào Hoang Khinh công tử.
Hoang Khinh công tử cảm thấy áp lực ngày càng lớn, càng lúc càng khủng bố. Gã cảm thấy toàn thân sắp bị ép bạo, cảm giác chết chóc cách gã chỉ có một bước. Bây giờ gã giật mình phát hiện, thì ra Lục Nguyên thật sự dám giết gã, đây là sát ý mười phần mười.
Gã lập tức van xin nói:
- Lục tiền bối đừng giết ta, đừng giết ta!
*Bùm!*
Hoang Khinh công tử biến thành đoàn màu tan biến trong trời đất.
Một ánh mắt đánh chết Hoang Khinh công tử.
Ánh mắt này quá khủng bố rồi đi.
Đây chính là thực lực năm trăm năm sau Lục Nguyên tái xuất giang hồ!
Chỉ một ánh mắt đã đánh chết người một kỷ nguyên!
Tất cả vô cùng giật mình.
Năm trăm năm trước thì Lục Nguyên cũng mạnh nhưng không cường đến nước này.
Lục Nguyên nhìn đám người đứng chung với Hoang Khinh công tử, bọn họ cực kỳ vô sỉ, ton hót, truy sát người kiếm chi văn minh chắc là quen tay hay làm rồi. Lục Nguyên lại liếc mắt qua, bùm một tiếng mười mấy tên theo đuôi đều biến thành đoàn máu tan biến trong trời đất.
Từ đầu tới đuôi Lục Nguyên không nhúc nhích một ngón tay, chỉ lạnh nhạt liếc hai cái mà thôi.
Lục Nguyên rốt cuộc động thủ, động thủ không phải vì giết người mà chỉ là uống rượu.
Mở nắp bình rượu ra, Lục Nguyên uống một ngụm, nói:
- Đại khái nói thế cục trong năm trăm năm nay ta biến mất đi, Quán Quán.
- Vâng.
Quán Quán ngoan ngoãn gật đầu, nàng rất giật mình. Năm trăm năm trước Lục Nguyên chưa xứng gọi là thiên địa tối tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại hắn giơ tay nhấc chân có uy lực to lớn, dường như tính vào đỉnh cao nhất thiên địa.
- Năm trăm năm trước sau khi dại nhân ngài biến mất khoảng năm mươi năm, cũng tức là bốn trăm năm mươi năm trước, chủ thái cổ văn minh, không đúng, là Thái Cổ chủ vĩnh hằng bước ra khỏi vĩnh hằng chi môn, cũng phong ấn nó vào trong người, thành tựu sức mạnh vô biên hai mươi kỷ nguyên. Hắn thành công rồi đầu tiên là tấn công sát na thành. Trận đó chủ sát na văn minh có mười chín kỷ nguyên đã phản kháng, nhưng đã thua trận, xác chết người tiêu, tan biến trong trời đất. Bản thân sát na thành có bay mươi chủ văn minh, như pháp cổ, võ cổ, thần long, các chủ văn minh đều chạy trốn, còn lại hai mươi người đầu vào Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
- Thái Cổ chủ vĩnh hằng lại càn quét bất tử thành, trên dưới bất tử thành bao gồm chủ bất tử văn minh đều thần phục hết.
- Từ nay về sau Thái Cổ chủ vĩnh hằng đuổi đi tất cả người trong vĩnh hằng tinh vực, phong lại tinh vực môn, từ nay về sau không còn ai có thể đi vĩnh hằng tinh vực được nữa.
- Lúc này tất cả văn minh phản hoang liên minh ở trung ương thiên triều đều nghe được tin tức, sớm bỏ trốn. Thái Cổ chủ vĩnh hằng thành lập thái cổ vương triều, mọi người đầu vào trong thái cổ vương triều của hắn, đến đây thì hắn thống nhất trung ương thiên triều.
- Bốn trăm bốn mươi năm trước, hắn công kích di thất địa. Di thất địa có rất nhiều không gian hõn loạn nhưng lấy sức mạnh vĩ đại của Thái Cổ chủ vĩnh hằng cứng rắn dùng hai mươi năm thôi đã thống lĩnh di thất địa.
- Từ nay thiên hạ nhất thống, các loại văn minh tan biến, chỉ để lại thái cổ vương triều độc lập trong thiên địa.
- Pháp cổ, võ cổ và các loại thế lực phản hoang thì hình thành thế lực ngầm đang không ngàng phản kháng thái cổ vương triều. Kiếm chi văn minh chúng ta có Chu Thanh Huyền đại nhân dẫn dắt cũng tương tự. Yến Thương Thiên đại nhân thì đơn đọc hành động nhưng thực lực không ngừng tiến bộ, hiện giờ đã là cao thủ trong chủ văn minh.
- Bốn trăm hai mươi năm nay thế lực phản hoang không ngừng bị trấn áp, đã càng lúc càng ít.
- Rất nhiều thế lực bị tiêu diệt, còn có nhiều kẻ đầu phục thái cổ vương triều.
- Bây giờ thái cổ vương triều đã là độc bá thiên địa, không người chống cự được.
- Hiện tại chúng ta chỉ là chuột chũi mà thôi.
Quán Quán vẻ mặt đau khổ đại khái tóm tắt lịch sử năm trăm nay cho Lục Nguyên nghe.