Rốt cuộc nhìn rõ mặt, trông người đó rất trẻ, diện mạo hơi thô kệch, không phải loại hình thư sinh nho nhã. Khuôn mặt chữ điền, vóc dáng cao to, toàn thân mỗi tấc da thịt cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập mỹ cảm, đôi mắt gã khá sâu như bao gồm vô tận thế giới vậy.
Người này mặc kỳ lân bào mặc ngọc chiến giáp, tay cầm một thanh phương thiên họa kích vô cùng to lớn.
Gã dường như là trời, là đất, là duy nhất trong thiên địa.
Người kia là ai?
Lục Nguyên cảm giác rõ ràng người này có sát khí rõ rệt với mình, dường như mục tiêu chính là mình.
Hơi thở hồng hoang tỏa ra bốn phía.
Đây vốn là hơi thở cường địa đến cực điểm.
- Ngươi chính là Lục Nguyên?
Người đàn ông trẻ tuổi mặt chữ điền mặc ngọc kỳ lân chiến giáp nhìn Lục Nguyên. Mấy người Kiếm Môn đều bị gã phớt lờ, ở trong mắt gã họ chỉ là con kiến, mỗi mình Lục Nguyên là đáng giá chú ý chút.
- Nghe nói ngươi cũng khá giỏi, đánh bại phế vật Kiếm Chi Tử, trong loại đấu cấp thấp như đại chiến xếp hạng môn phái biểu hiện tàm tạm.
Người kia là ai? Giọng điệu thật huênh hoang, mở đầu đã nói Kiếm Chi Tử là phế vật, rồi nói cuộc đấu mạnh nhất của Vô Thượng Đại Giáo như xếp hạng môn phái là chiến đấu cấp thấp!
Nhưng nghe giọng điệu người này nói chuyện cho cảm giác không phải cuòng mà là lẽ đương nhiên.
Dường như gã trời sinh đã có tư cách này.
Lục Nguyên đè nén áp lực hỏi:
- Ngươi là ai?
người đàn ông trẻ tuổi mặc ngọc chiến giáp hời hợt nói:
- Hoang Chi Tử, hoặc ngươi có thể gọi là bản kỷ nguyên chi tử. Bản kỷ nguyên là hoang kỷ nguyên, ta đương nhiên là bản kỷ nguyên chi tử.
Hoang Chi Tử!
Đứng đầu Khí Vận Thất Tử.
Lục Nguyên bất giác nhớ tới lời Tiên Chi Tử từng nói với mình.
- Ngươi tốt nhất đừng đi Văn Minh Thánh Địa, nếu không đụng phải Hoang Chi Tử thì hắn sẽ giết chết ngươi!
Khi đó Tiên Chi Tử lộ vẻ mặt kinh hoàng.
Người mạnh nhất trong Khí Vận Thất Tử! Dù là Tiên Chi Tử đã thắng Kiếm Chi Tử cũng phải sợ hĩa.
Một kẻ muốn giết mình giờ rốt cuộc xuất hiện ngay trước mắt.
Lục Nguyên có thu thập tư liệu về Hoang Chi Tử, biết người này khí vận mạnh mẽ đến không gì sánh bằng. Việc gã làm xưa nay chưatường thất bại.
Kiếm Chi Tử cái gì so với Hoang Chi Tử không bằng một móng chân.
Cùng là Khí Vận Thất Tử nhưng Kiếm Chi Tử và Hoang Chi Tử chênh lệch lớn vô cùng.
Lúc này trên dưới Kiếm Môn đều điên lên. Hoang Chi Tử, số một kiếm thuật nhất tuyến thiên đến, mà thế tới khủng khiếp như vậy, dường như dễ dàng hủy diệt vạn vật vậy. Hoang vốn là khắc tinh của kiếm, Hoang Chi Tử càng là khắc tinh trong khắc tinh, người như vậy thật sự có thể hủy diệt mọi thứ.
- Vốn lúc trước có nghe qua tên ngươi, cho rằng chỉ là một con kiến thôi nên không mấy để ý.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc ngọc chiến giáp nhẹ nhàng đung đưa phương thiên họa kích trong tay, nói:
- Nhưng ngươi có thể thắng Kiếm Chi Tử thì không xem như là kiến, đáng giá ta ra tay. Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, một trách thì oán ngươi là người kiếm đạo.
- Kích này là Hồng Hoang!
Hoang Chi Tử tay động, Hồng Hoang Thần Kích trong tay gã đâm hướng Lục Nguyên, đó là khí lưu hồng hoang vô cùng to lớn. Lục Nguyên bản năng rút ra Dưỡng Ngô tiên kiếm, ở trên mặt kiếm thêm vào nhân tố kiếm khắc hoang, hiệu quả không khác lắm với kiếm khắc hoang.
*Đinh!*
Một kích của Hoang Chi Tử vô cùng tinh diệu.
Tuy nhiên, đã bị Lục Nguyên chặn lại.
Nhưng thật sự chặn lại rồi ư?
Trong phút chốc Lục Nguyên nghe từ Dưỡng Ngô tiên kiếm truyền đến thanh âm.
Quang!
Kiếm phá!
Không sai, kiếm phá! Dưỡng Ngô tiên kiếm trong chớp mắt bị thủng một lỗ to! Và lực luượng hồng hoang to lớn mạnh mẽ đập vào Lục Nguyên. Kiếm khắc hoang có thể khắc hoang, như là nước khắc nước vậy. Nhưng một cốc nước không thể dập tắt xe lửa bốc cháy, bây giờ chính là đạo lý này.
Toàn thân Lục Nguyên bị lực lượng hồng hoang to lớn không gì sánh bằng mạnh đập trúng, sức mạnh vô cùng đáng sợ xâm nhập vào cơ thể hắn.
Lực lượng này to lớn đến cỡ nào!
Mặc dù Lục Nguyên có vô thượng cương nhu thân nhưng bị lực lượng trùng kích nhập vào người, nó ở trong thân thể không ngừng phá hư. Lục Nguyên muốn lấy ra kiếm khắc hoang nhưng phát hiện nó bị áp chế gắt gao. Đó là pháp lực khủng khiếp cỡ nào chứ, kinh mạch toàn thân Lục Nguyên trong khoảnh khắc đều bị trọng thương rồi trọng thương.
Một chiêu bại trận!
Đây chính là Hoang Chi Tử! Đứng đầu Khí Vận Thất Tử! Hoặc nên gọi là kỷ nguyên chi tử.
Đối mặt Hoang Chi Tử thì dù mình có kiếm khắc hoang đi nữa cũng sẽ một chiêu bại trận!
Lục Nguyên oa một tiếng hộc búng máu.
Bây giờ hắn không rảnh suy tư những điều này, vì hắn muốn sống, tuyệt đối không thể chết vào lúc này. Trong lòng Lục Nguyên dâng lên đấu chí mãnh liệt.
Hoang Chi Tử ngạc nhiên nói:
- A, có thểđón một kích của ta không chết, đúng là có chút bản lĩnh. Bây giờ là kích thứ hai.
Một con hồng hoang thượng cổ thần long bắn ra từ kích của gã, ập hướng Lục Nguyên. Chớp mắt Kiếm Diệt lão tổ lập tức mở ra chung cực phòng ngự đại trận của Kiếm Môn.
Chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn này không phải bình thường! Năm đó thực lực Cuồng Môn giáng xuống bên trên Kiếm Môn thế mà phải mất hơn tháng mới đánh mở chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn được, trong quá trình có lấy ra chung cực binh khí, do đó của có thể chỗ lợi hại của chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn.
Kiếm Diệt lão tổ thầm nghĩ chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn chắc có thểđón được công kích của Hoang Chi Tử một chốc. Nhưng chớp mắt, đối mặt một kích từ Hồng Hoang Thần Kích, chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn bịđánh nát! Cái gì! Chỉ một kích đã đánh nát chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn rồi.
Hơn nữa dư thế còn đang hướng về Lục Nguyên. Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm chắn, nhưng chặn lại làm lỗ hổng trên kiếm càng to ra, Lục Nguyên bị thương càng mạnh, bây giờ toàn thân không lấy ra được pháp lực nào. Lục Nguyên trước giờ chưa từng nghĩđến đối mặt Hoang Chi Tử sẽ có kết quả như vậy, chỉ hai kích mà mình đã trọng thương đến không thểđánh trả.
Khí vận đệ nhất tử, kỷ nguyên chi tử thật là khủng bố.
Hoang Chi Tử tay nắm Hồng Hoang Thần Kích, nói:
- Xem ra ngươi phải chết dưới kích thứ ba của ta. Kích thứ ba!
Gã đánh ra kích thứ ba, nó hóa thành một thượng cổ thần long gầm gừ đánh hướng Lục Nguyên. Trong khoảnh khắc một bàn tay to lớn xuất hiện giữa không trung bóp lấy thượng cổ thần long gầm gừ.
Nhưng con thượng cổ thần long không ngừng vùng vẫy khiến bàn tay to phải lùi vài bước.
Cùng lúc đó, trong không trung xuất hiện một người đàn ông trung niên toàn thân tràn ngập pháp thuật ảo diệu. Người đàn ông trung niên khuôn mặt đầy uy nghiêm, toàn thân tràn ngập pháp thuật huyền diệu, đại biểu pháp thuật chân lý, chính là Pháp Thánh Đế Tử của pháp cổ văn minh. Năm đó Hoang Thánh Đế Tử chặn giết Lục Nguyên thì Pháp Thánh Đế Tử đến, lần này vẫn là gã.
Pháp Thánh Đế Tử ngẫu nhiên tới khu vực này, vừa lúc gặp phải vụ việc nê ra tay ngăn cản.
Chặn một kích của Hoang Chi Tử xong Pháp Thánh Đế Tử nói:
- Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử, nể mặt đế tử được chứ?